Chuyện Bên Lề Trại Hướng Đạo
Người Ơn của Kha 216…!!
12.2004
Trong danh sách phụ trách Liên Lạc, tôi thấy tên một Trưởng nghe .. “ quen quen ”. Đó là Trưởng Phạm văn Thiết và hình như có lần cũng đọc trong LL tôi lại thấy nhắc đến Ông Col. ( viết tắt như vậy và có phải là Trung Tá ?!) Thiết!. Chẳng biết có phải Trưởng Thiết phụ trách LL hay không !?.
Nhân quý Trưởng và anh chị em cùng gia đình “đang ngồi đợi ” giây phút bàn giao giữa…
Khỉ và Gà, tôi xin được ..góp câu chuyện cũ mà lúc nào tôi cũng thầm cám ơn mỗi khi nhớ đến, gọi là giúp quý Trưởng và anh chị em giảm bớt thời gian chờ đợi ?!
Trước khi vào chuyện, nếu tôi nhớ … sai tên “ người ơn ” thì rất mong hoan hỉ miễn lỗi cho vì sự gặp gỡ quá ngắn ngủi… !!.
Như tất cả chúng ta đều biết, trại họp bạn HĐVN ở Suối Tiên - Thủ Đức, trại Giữ Vững, là một trong những trại có thể coi là “ thời huy hoàng của Hội HĐ ” giữa hoàn cảnh cuộc chiến lúc bấy giờ ngày một gia tăng.. !.
Ngoài sự tham dự đông đảo của hầu hết các Trưởng và anh chị em thuộc hai Hội HĐ Nam và Nữ, còn có HĐ Cảnh Sát, HĐ Quân Đội cùng các bạn HĐ Mỹ, Thái Lan, Trung Hoa Dân Quốc, Úc …., cho nên việc giữ gìn trật tự, bảo vệ an ninh trong suốt thời gian tổ chức quả là điều không đơn giản !.
Anh chị em chúng ta, những người lớn lên trên đất nước mình đều không thể quên những “ tai bay vạ gió không cầu mà ( có thể ) bị, không mong mà ( có thể ) gặp !! ” : đó là những pháo kích, những vụ đặc bom nổ giữa lòng Sàigòn mà nếu .. rủi ro, ai cũng có thể trở thành nạn nhân để hoặc bỏ mạng hoặc thành phế nhân trong uất ức !!.
Việc tập trung khối lượng hơn bảy, tám ngàn người, chen nhau dựng lều trên khoảng đất rộng khá trống trải trong 5 ngày trại, chắc chắn nếu không có sự bảo vệ chặc chẻ ngày đêm, trên không cũng như trên đất thì có khi anh chị em chúng ta và các bạn cũng có thể là nạn nhân của những hỏa tiễn 122 ly !?.
Như anh chị em mình còn nhớ, trại Giữ Vững được chia và sinh hoạt theo Tiểu trại. Chắc là nhằm mục đích giữ gìn trật tự, bảo vệ ( không cho… đột nhập ) chung toàn trại mà từ Tiểu trại này “ dạo chơi ” sang Tiểu trại khác, nếu không … có giấy ( cho ) phép là .. a lê hấp, Hướng Đạo Cảnh ( như Quân Cảnh của nhà binh vậy !) mời ô rờ lui ngay !!. Gà tôi chứng kiến mấy Trưởng thuộc Tiểu trại Ấu ( các Trưởng cũng thuộc Đạo Lâm Viên )... thả bộ muốn thăm anh em bên Thiếu và Kha bị .. mời về lại Tiểu trại mình !. Những hàng dây điện có gắn bóng đèn được mắc trên những.. cột điện bất đắc dĩ, giăng ngang dọc cùng khắp các Tiểu trại cũng như bao một vòng đai khá rộng chung quanh trại. Nhờ vậy đất trại về đêm tuy không ( thể nào ) sáng ..bằng thành phố, nhưng không thua.. “ Tỉnh lẻ ” bao nhiêu !!
Những ngày trại vang động cả một góc trời bởi những tiếng ca, giọng cười hòa cùng tiếng va chạm của nồi niêu chén bát..v..v.., mới mà qua mau ! Rồi thì tất cả cùng nắm tay hát bài tạm biệt, hẹn lần sau… Lần lượt một số các Đơn vị ở gần ra về, một số chờ xe đến đón và một ít phải ở lại đến hôm sau ??! ( không biết tôi nhớ đúng không ! ) .. Trong số ngồi chờ xe, có Kha Lâm viên..( gồm Kha Yersin 216 và Kha Nguyễn Hoàng của Đạo Lâm Viên, dự trại chung dưới tên Kha Lâm Viên ). Sau khi họp lại nhắc nhở tất cả cùng phải thận trọng, không đi đâu xa cũng như không có những … tinh nghịch không đúng lúc, sẽ rất phiền toái ..v..v.. Tất cả Kha đoàn được tự do.. !
Thời gian cứ chầm chậm đi qua, xe nhà binh của Tiểu Khu Tuyên Đức – Dalat đến đón vẫn chưa thấy tăm hơi đâu cả… Khoảng gần trên dưới một giờ.., bỗng một Kha sinh chạy đến tìm tôi, bảo đến gặp… gấp gấp !. Trên đường đi, em Kha tóm tắt sự việc : Kha sinh 216, em Phương, đi .. lang thang đến vòng đai của trại và, tiện cây gậy trong tay, em .. “ quơ” bể 1, 2 cái bóng đèn ( ?!), đúng lúc xe .. Quân Cảnh đi tuần bắt gặp … ! Tôi vừa đi vừa nghe mà .. đổ ( thêm ) mồ hôi !!. Đến nơi, tôi thấy một .. ông ( Sĩ quan !?, ông không mặc quân phục QC và cũng không đeo lon !) cùng với 3 QC ngồi trên xe Jeep và em Phương đứng cạnh ông nói năng chi đó. Khi tôi đến nơi, ông hỏi có phải tôi là Kha trưởng của em này ( Phương ) không. Tôi đáp dạ phải. Ông hỏi tiếp : Trưởng có dặn dò, nhắc nhở chi các em hay không mà để đi lang thang và lại còn đập bể bóng đèn, muốn việt cộng pháo kích vô hả !?..Tôi nghe mà… “ mồ hôi hột ! ” tuôn đẩm bộ đồng phục ! Đụng tới .. chuyện này là ..“ ủ tờ ” như chơi !. cũng may ông gọi tôi là Trưởng, tôi nghĩ chắc .. ông cũng là HĐ !. Tôi trình bày cùng ông về việc Kha đoàn chờ xe đến đón và ( cũng may !) có nhắc nhở các Kha ..v..v..
Ông quay sang hỏi em Phương là Trưởng đã căn dặn như thế phải không ?, em Phương thưa dạ phải, ông hỏi vậy sao em còn nghịch ngợm làm điều nguy hiểm như vậy, em có biết là có thể bị khó khăn hay không ..v..v.. Sau đó, ông bảo tôi là ông muốn Hội Đồng Luật quyết định việc em Phương vi phạm và ông cũng muốn biết quyết định này như thế nào. Tôi xin .. địa chỉ để gửi.., ông bảo cứ gửi về Văn Phòng HĐ ở đường Bùi Chu, nhờ chuyển Trưởng Thiết, Trung Tá ( !), là ông sẽ nhận được…, trước khi đi Trưởng nhắc lại thêm lần nữa .. !
Không phải đợi về đến nhà mới họp mà chúng tôi đã họp ngay tại chỗ .. ngồi chờ xe. Quyết định sau cùng là em Phương không được mặc đồng phục khi đi sinh hoạt trong 6 tháng ( tôi nhớ như vậy !), sau đó tùy tinh thần đương sự sẽ quyết định sau .. !. Biên bản này khi về nhà, tôi gửi như lời Trưởng Thiết dặn …trễ hơn một ngày !.( Em Phương đã thi hành đúng như quyết định một cách vui vẻ và hối lỗi đã gây ra; sau 6 tháng em được mặc đồng phục trở lại ..).
Mỗi lần nhớ hay được nhắc đến trại Giữ Vững - Suối Tiên là không bao giờ tôi quên chuyện này. Ngay khi họp nhau để quyết định việc làm của em Phương, tôi nhớ là đã có nhấn mạnh cho tất cả cùng biết : việc gì sẽ xảy ra nếu không gặp được một Trưởng HĐ ?!. Chắc chắn có thể đi tù như chơi hay ít ra thì cũng bị một phen .. run lẩy bẩy khi nghe .. cáo trạng ( dù sau đó được khoan hồng )!!. Cũng từ đó đến nay, trong tôi cứ chỉ nhớ đến “ông Tá ”, Trưởng .. Thiết, người mà Kha Yersin 216 không bao giờ quên ơn !, tuy vậy không biết là mình nhớ có đúng tên người ơn của Kha !?.
Như đã thưa, nếu Gà tôi nhớ .. sai tên, rất mong được thứ lỗi. còn nếu đúng thì xin một lần, thay mặt Kha 216, bày tỏ lòng biết ơn mà có thể Trưởng đã quên câu chuyện .. !