Truyện Ngắn

Một Thoáng Hương Xưa….

06.2013

 

Đã lâu lắm rồi, có đến hơn 40 năm tôi rời xa mái trường Văn học và non già hơn 30 năm sinh sống ở đây….Nước Cộng Hòa Liên Bang Đức và thành phố Munich khi nghe đến tên bạn sẽ nghĩ ngay đến hai tuần lễ hội tháng 10 Oktoberfest với những cốc bia vĩ đại chứa 1 lít ngon ngọt thơm lừng và sau khi thưởng thức xong bạn sẽ chân nam đá chân xiêu ngay.

Năm nào đó…  1968 tới 1970.

Tôi tập tễnh bước vào trung học và mái trường Văn Học ngày đó nằm ngay đầu đường Hoàng Diệu có bậc cấp cao cao…có đám học trò bé bỏng như chúng tôi đã ào ào tranh nhau chạy xuống cho kịp ghé đến quán bà Cai trong giờ ra chơi ngắn ngủi để đứng đó với nhau bàn bàn tán tán, nhâm nhi vài ba trái cóc chua hay cắn dòn tan những trái ổi xanh lè cười cười nói nói….toàn những chuyện không đâu.

Cũng từ đó tôi được trở thành một cô nữ sinh trung học với áo dài trắng tóc thề ngang lưng bay bay trong gió, e ấp che ngang khuôn mặt mình với chiếc nón bài thơ cùng đôi guốc mộc…cặp kè ngang tầm tay còn chiếc cặp đong đưa.

Tôi đã thành người lớn!

Những giờ học nối tiếp với nhau nào là sinh ngữ, công dân, sử địa, vạn vật, vật lý, toán dài dài …đã không còn cho tôi giây phút nghĩ ngơi hay mơ mộng khi đến trường.  Và quý thầy cô đã giảng dậy, đã cho tôi biết thật nhiều điều hay lẽ phải như thầy Trần Bất, thầy dạy sử địa công dân.  Cứ bước vào lớp là thầy thao thao bất tuyệt về những anh hùng, những tiền nhân xa xưa trong thời dựng nước.  Thầy cho chúng tôi biết Lê Lợi, Trần Quốc Toản, Ngô Quyền trong những trận đánh kiêu hùng và cho chúng tôi mơ làm con cháu của thời Quang Trung Nguyễn Huệ năm nào mặc dù phận chúng tôi là những liễu yếu đào tơ ( ai không có quyền yêu quê hương yêu quê cha đất tổ ).

Quay sang môn toán học, những bài tập với  những con số chằng chịt bao quanh chúng tôi nhưng thầy Trần Đại Bảng luôn luôn là giọng nói nhỏ nhẹ ân cần, kiên nhẫn  giảng dạy cho chúng tôi vượt qua những giờ toán học khô khan đầy hốc búa.  Phần thưởng thầy cho chúng tôi là thỉnh thoảng trong giờ ra chơi hay tan học chúng tôi ghé qua thăm thầy nơi căn nhà đối diện với mái trường Văn Học là những bữa cơm ngon lành thấm đượm tình nghĩa thầy trò.

Tôi đã tập tành hát hò từ khi còn bé, từ lúc đi học ở tiểu học Đa Nghĩa. Lên trung học cũng không là ngoại lệ, làm cô học trò nhỏ với tiếng hát học trò.  Chúng tôi Minh Trang và Bích Thủy thường xuyên là hai tiếng hát ở đây vào những dịp phát phần thưởng hay liên hoan vào dịp tan trường.  Kỷ niệm không bao giờ quên được có lần được ghé vào bàn trang điểm của cô Anh. 

Ui!  nào là phấn son,  bút chì tô kẻ mắt….hai chúng tôi đứng ngẩn ngơ và chỉ biết ước mơ.. Một ước mơ của tuổi học trò không bao giờ có được.

Quê hương trong thời chinh chiến, chúng tôi hình như là những kẻ chỉ biết đứng bên lề.  Bạn bè lớp lớp đã ra đi, có kẻ không bao giờ trở lại.  Bọn học trò vô tri giác chúng tôi vẫn cứ hồn nhiên khi nghe tiếng súng xa xa…Cắp sách đến trường, miệt mài trên ghế và không một chút suy tư là bọn học trò chúng tôi lúc đó không một chút đổi thay.

Cũng mái trường Văn Học này, chúng tôi đã bắt đầu mộng mơ làm  thi sĩ với tiếng thơ trữ tình bắt chước những bài thơ nổi tiếng  ê a tập tành ngâm thơ Huy Cận, Xuân Diệu.  Học văn chương mới rồi văn chương cổ như:

Trãi vách quế lá vàng hiu hắt….

Biết buồn thương và cảm thông cho những số phận hẫm hiu…Rồi sang:

Quân tại Tương Giang đầu,

Thiếp tại Tương Giang vỹ….

Biết nguệch ngoạc vài ba nét Hán Tự…và hãnh diện làm sao khi khoe với những em học thấp hơn mình.

Mái trường Văn Học xưa cũ của tôi.

 

Không gian vẫn cứ nằm yên trong tâm trí nhưng thời gian đã đi quá xa không còn trở lại. Tôi đã là một kẻ tha hương.

Có ai đi xa không nhớ quê hương nguồn cội?

Nhớ thiết tha đến những bạn bè chia xa, nhớ mái trường cũ, nhớ thầy cô, nhớ và nhớ nhung….

Trong đời sống có quá nhiều thứ mà chúng ta muốn mua, muốn tạo dựng lại nhưng không hề được như ý nguyện điển hình là những kỷ niệm trong đời.  Cảm ơn những kỷ niệm thời thơ ấu của tôi, nhờ đó mà hai chân tôi được đứng vững đến ngày hôm nay.

Hoa anh đào đã nhiều lần thay lá.

Con phố xưa cũng lắm đợt thay khuôn mặt của mình.

Thế nhưng trong tim tôi hoa cũng là hoa xưa phố cũng là phố cũ:

Đàlạt sương mù hết mưa lại nắng,
Thầm nhớ phố, người, đường vắng ngày xưa.
Ước thầm giờ ngọn gió nhẹ đong đưa,
Tôi đứng đợi, cổng sân trường chưa mở cửa.

Cảm ơn các bạn Huyền, Bích Thủy, và các em Nhất Anh, Nhị Anh đã đưa tôi về với những kỷ niệm ngày xưa.

Sống với kỷ niệm của thời thơ ấu và những hình ảnh đẹp của những ngày cắp sách đến trường cứ nghĩ đến là tôi nghe như có tiếng reo vui trong lòng.

Nghĩ về một mái trường, viết về một quãng đời êm ái?

Giấy bút nào kể xiết…Xin bạn cứ như tôi, hãy ngồi im cạnh khung cửa sổ nhìn lá vàng rơi trong mùa thu đến hay những hạt tuyết đầu mùa đang rơi và nghĩ đến mái trường xưa, đến thầy cô giáo, đến bạn bè thân thương…..

Cứ mới nghĩ đến là đã thật vui, tâm hồn đã thật lắng dịu và sung sướng trong lòng.

 

Minh Trang



Munich, Germany
Những ngày tháng Sáu 2013