Chuyện Bên Lề Trại Hướng Đạo
Kỷ Niệm Sau Cùng…
07.2021
Trưởng Cao Ngọc Cường đọc trang nhà CN Đức:(http://www.hdvietnam.de/web/?id=339)
và gởi Email hỏi tôi về Huân Chương Kim Long (HC- KL). Vì không nhớ gì nên tôi nhờ Trưởng Dũng bên nhà cho biết nếu tìm được… Trưởng Lương Mậu Dũng là Đạo Trưởng cuối cùng của Đạo Lâm Viên Dalat!.
Tôi cũng đã hỏi thăm Chị Phương Thu, Ái Nữ Cố Trưởng Sếu siêng năng hiện ở Canada, và được Chị cho hay HC đã bị thất lạc trên đường vượt biên. Chị Phương Thu trước kia là Hiệu Trưởng trường Nữ Trung Học Công lập Bùi Thị Xuân Dalat.
Xin trích lại Email Trưởng Cao Ngọc Cường và của Trưởng Lương Mậu Dũng liên quan đến HC - KL Bội Tinh nhằm chia sẻ với ACE. Trong chúng ta có lẻ hiếm người biết đến HC này?
Von: Cuong Cao
Datum: 1. Juli 2021
An: Tô van Phuoc
Betreff: Huân Chương Kim Long HĐVN
Tr Phước thân
Anh có biết thêm chi tiết hay mẫu Huân Chương Kim Long HĐVN mà Tr Khắc đã được trao tặng năm 1970 không?
Cảm ơn anh Gà lôi nhiều
Chúc anh chị vui khỏe
Tabtt
Ngày TT Trần Văn Khắc 1/7
….
Von: Dung Luong Mau
Datum: 3. Juli 2021
An: Tô van Phuoc
Betreff: Aw: Huân Chương Kim Long HĐVN
Vào 18:16, Th 7, 3 thg 7, 2021 Dung Luong Mau đã viết:
Thân gửi a. Phước
…………………..
Về huân chương Kim Long bội tinh do Hội HĐVN trao tặng cho Tr. Trần Văn Khắc thì đã hỏi và được biết như sau: Tr. Khắc là người duy nhất được tặng thưởng huân chương cao quý nhất này. Huân chương hình tròn trong khung vải nhung màu tím, trên đó có hình con rồng bằng kim loại màu vàng, có dây đeo vào cổ. Vài điều tìm hiểu được qua trí nhớ của Tr. Sáo dễ thương Phạm Văn Nhơn sau 50 năm, xin báo cho anh biết.
………………….
TABTT. LMD.
Do nhắc đến Ông Cụ (xin phép cho tôi được gọi như vậy!), tôi xin được ghi lại kỷ niệm sau cùng mà tôi đã có duyên gặp Ông trong nước cũng như hải ngoại, cũng chỉ để ACE đọc cho vui…
TRONG NƯỚC.
Trước khi Trường Võ Bị Quốc Gia cũng như Tiểu Khu cùng những người liên hệ di tản, bỏ ngõ Dalat, thì một số Bà Con ở thành phố này đã chạy về Sài gòn, trong đó có gia đình Ông Cụ.
Dalat ai cũng biết Ông Cụ có tiệm kem Việt Hưng nằm giữa đường Thành Thái, nằm bên tay phải từ hướng Khu Hòa Bình nhìn thẳng dẫn đến rạp Ciné Ngọc Lan, và đường giốc bên dưới, tay trái, chạy xuống hồ Xuân Hương (quên mất tên đường) cũng như khu đất thuộc chợ mới Dalat. Ngoài ra chiếc xe Citroën hai Ngựa (thường gọi deux Chevaux) của Ông với cái thùng xe bịt bùng phía sau, dùng chở kem phân phối cho các anh em bán rong trong phố.
Thỉnh thoảng Ông Cụ chạy xe xuống Đạo Quán nằm bên cạnh hồ, phân phát kem cho các em Ấu sau khi các em sinh hoạt xong….
Trong những tuần lễ đầu bất ngờ bị “đổi mới“, thành phố bỗng trở nên… tiêu điều, người người đi lại vắng hơn, đa số với âu lo, ngơ ngác hiện trên nét mặt, xe cộ chạy tới chạy lui cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Một hôm tình cờ thấy Trưởng Nguyễn văn Bông, phụ tá Thiếu Đoàn Trần Quốc Toản, lái chiếc xe Ông Cụ và khi tôi đưa tay chận lại… được Trưởng Bông, vốn là tài xế lái xe Minh Trung (loại xe nhà với khoảng 8 hành khách) chạy trên tuyến đường Dalat – Sài gòn và ngược lại, cho biết là Trưởng tình nguyện lái xe cho “họ“ và khi thấy xe Ông Cụ bị trưng dụng, vì sợ để xe lọt vào những tay “cách mạng theo đóm ăn tàn“ lái thì ..coi như xe sẽ bị vứt đi cho nên Trưởng xung phong bảo quản và xử dụng chiếc xế hai Ngựa này để giữ gìn luôn cho khỏi hư! Tôi ngõ ý muốn nhận xe lại, tuy chẳng có giấy tờ gì cả, và Trưởng Bông hướng dẫn tôi đến “trung tâm do một số anh chị em thanh niên sinh viên tạm thời điều hành“ đặt ở bên hông chùa Linh Sơn.
Có lẽ do tôi sinh hoạt với HĐ và đồng thời cả bên Hồng Thập Tự, thường lái xe HTT chạy lăng xăng không những trong thành phố mà cả ngoại ô chung quanh trong các công tác như cứu trợ, giúp đỡ người khó khăn ..v..v… nên nhiều người biết mặt, kể cả các bạn trẻ, vì vậy khi tôi đến với danh nghĩa một “Trưởng HĐ Dalat có liên hệ với Ông Cụ“ ngõ ý muốn nhận lại xe, anh chị em bạn trẻ vui vẻ đưa ngay, mặc dù như đã nói tôi chẳng có giấy tờ gì liên quan đến xe cộ của Ông Cụ. Xe cũng cho nổ máy bằng 2 dây kẻm chập lại chứ không có chìa khóa!
Cũng xin được nói thêm, khi tôi lấy xe và ghé đến phòng mạch Bác sĩ Nguyễn Lân Giác cuối giốc đường Minh Mạng, được chị giúp việc cho hay gia đình Bs đã chạy về Sài gòn và cũng nhờ chị đưa cho thùng xăng còn đầy để trong kho cho nên trước mắt tôi chưa bị khó khăn về nhiên liệu.
Với chiếc xe hai Ngựa của Ông Cụ, tôi đã chạy tới chạy lui giúp đưa nạn nhân lên bệnh viện do…tai nạn..v..v..Đặc biệt có một trường hợp mà tôi không quên, đó là chạy đón chị y tá chuyên chụp thuốc mê ở Trại Hầm, cách thành phố khoảng 5, 6 cây số về phía Tây Nam, để Bác sĩ Sơn, tôi nhớ như vậy và cũng là Bs duy nhất ở bệnh viện Dalat, có thể mổ gấp cho một nạn nhân. Tôi đã đoan chắc sẽ đưa chị về lại, lý do là chị …quá sợ (!) nên chỉ trốn trong nhà suốt, không dám bước ra khỏi cửa! Vì có biết nhau trước kia và do tôi năn nỉ mãi nên chị mới đồng ý cho tôi đưa đi, cũng như phải đưa chị về tận nhà…!
“Giúp ích mọi người bất cứ lúc nào..!“, tôi nghĩ chiếc xế hộp của Ông Cụ cũng đã góp…“một tay!“ trong giai đoạn khó khăn khi “thành phố phải chìm vào giai đoạn mới“ mà phương tiện đi lại không dễ…
Một hôm bất ngờ Ông Cụ đến nhà tìm tôi, hỏi ra thì biết Ông về lại đã vài hôm và nay đến gặp tôi để nhận lại xe. Ông cũng cho hay, khi còn ở Sài gòn được biết chiếc xe do tôi xử dụng, Ông thở phào yên lòng. Ông Cụ kể thêm, tiệm kem Việt Hưng phải bán lại với giá 14 ngàn, nếu tôi nhớ không lầm, và Cụ chỉ nhận tấm phiếu mà nhìn chẳng có giá trị gì cả!. Khi nào cần tiền, mỗi lần chỉ 200 đồng (!), thì đến Phường xin giấy chứng nhận sau khi trình bày lý do và được họ chấp thuận rồi mới đến ngân hàng…. Cụ chép miệng, họ muốn tịch thu nhưng làm ra cái vẽ “sang nhượng cho…đẹp mặt!“ Ngoài ra kể thêm vài chuyện vui đối với chế độ mới giữa những Trưởng Lão như Trưởng Huỳnh văn Diệp mà các Vị đã “nói riêng với nhau..v..v…“
HẢI NGOẠI.
Sau khi gia đình tôi được chính phủ CHLB Tây Đức đón từ trại tị nạn sang cho định cư và chúng tôi cũng tương đối “làm quen“ được phần nào với hoàn cảnh chung quanh, chúng tôi bắt đầu…trao đổi thư từ với các Trưởng ở rải rác khắp nơi, trong đó có Ông Cụ.
Trại họp Trưởng ở Costa Mesa 1983, được biết sẽ có Ông Cụ hiện diện…, tiếc là trong thời điểm đó tôi không thể tham dự.
Trại họp bạn Thẳng Tiến, TT 1, do Chi Nhánh Pháp được ủy nhiệm tổ chức vào mùa Hè năm 1985, gia đình tôi đã gặp lại Ông Cụ và cũng là lần gặp mặt nhau đầu tiên nơi xứ người. Sau kỳ trại này cho đến khi Ông Cụ lìa Rừng, chúng tôi chỉ liên lạc qua thư từ thăm hỏi. Thật ra cũng còn có thêm 2 cơ hội gặp gỡ nhưng “lực bất tòng tâm!“. Đó là trại TT 2 do Chi Nhánh Canada tổ chức và TT 3 tổ chức tại San Jose, CA. Trại TT 2 thì tôi không thể tham dự…còn Trại TT 3 tôi có mặt thì Ông Cụ vì sức khỏe không dự được theo ý muốn! Nơi trại TT 3 tôi lại gặp Trưởng Hải Ly gan dạ Phan Như Ngân và cũng là lần đầu gặp nhau, sau đó chỉ thư từ qua lại cho đến khi Trưởng lìa Rừng. Khi còn ở trại tị nạn bên Phi Luật Tân, khoảng cuối năm 1978, tôi nhận được 20 Mỹ kim do Trưởng Nguyễn Quang Minh gởi cho… Trong thời gian còn “chân ướt chân ráo“ ở Tây Đức, tôi nhận được thư Trưởng Hải Ly, sau những thăm hỏi, Trưởng cho biết đã nhờ anh Minh gởi cho gia đình tôi 20 Mỹ kim khi được anh nhắn tin là chúng tôi đang ở trại…và vì đã hưu trí nên không thể gởi thêm hơn…! Anh Nguyễn Quang Minh cũng đã giúp đỡ, khích lệ tinh thần chúng tôi rất nhiều….
Như đã thưa trên, hai lần gặp gỡ Ông Cụ, một khi còn trong nước và một khi lưu vong, là kỷ niệm sau cùng mà chúng tôi không bao giờ quên, kể cả kỷ niệm ở TT 3 với Cố Trưởng Hải Ly gan dạ!