Truyện Ngắn

Hai Người Chị

2014

 
 
 
 

Thời thơ ấu.

Lúc đó tôi khoảng chừng 15 hay 16 vậy mà tôi đã biết tự hào, hạnh phúc nhất trên đời không ai sánh bằng.

Gia đình tôi gồm ba má và bảy anh chị em dù không dư ăn dư để nhưng đám con cái được đến trường, sống trong tình thương yêu bảo bọc của hai đấng sinh thành.

Đặc biệt ba tôi cưng chìu tôi hết mực, mặc dù tôi là đứa con thứ ba trong nhà sau anh hai và chị ba của tôi. Suy nghĩ tới lui mà cũng hay, nếu đi xem bói thì nhất định thầy bói cũng nói không sai điều này : Ba tôi tuổi hợi, tôi tuổi con mèo, dĩ nhiên trăm phần đúng vì hợi mẹo mùi tam hợp.

Mỗi buổi sáng lúc đó, tờ báo Sàigòn Mới được ba mua về bổn phận của tôi phải đọc cho ông nghe hết mấy trang tin tức dài thời sự, chính trị, ông đọc dư sức nhưng lại thích thú ngồi cạnh bên đứa con gái ông cưng chìu …lắng nghe giọng thánh thót của tôi dạo hết tin này sang tin khác.

Đó cũng là lý do sau này tôi kha khá am hiểu tình hình chính trị hay kinh tế ở quê nhà.

Má tôi là người đàn bà giỏi giang, bà thiệt lanh lợi, bươn chải và xoay xở khôn khéo trong việc buôn bán. Một thời gian dài sau đó bà đã được sự tín nhiệm của bạn hàng chung quanh và chuẩn bị cho việc buôn sỉ lẻ…Sự phát đạt tăng dần và chẳng bao lâu gia đình tôi đã tạm gọi là một gia đình khá giả nơi thành phố này.

Anh hai tôi là một thanh niên cao lớn đẹp trai, bề ngoài ưa nhìn, anh còn có tài đàn hay hát giỏi, anh ăn nói khá lịch thiệp giao du rộng rãi, bạn bè quanh anh không ít còn các cô thiếu nữ đương thời vẫn xem anh là mẫu người lý tưởng để lập gia đình.

Trong những người con gái đẹp mà anh hai tôi quen có tới…không những một mà là hai người …anh đã cùng yêu thương tha thiết! Ở đây tôi sẽ đặt tên cho ..bà lớn là chị hai và …bà nhỏ là chị ba.

Chị hai học trường tây Couvent des oiseaux, chị thật đẹp, ăn mặc đúng mốt, hợp thời trang và từ nhảy đầm cho tới bếp núc sang cư xử giao thiệp nhất nhất đều không chê điểm nào.

Ba của chị hai mất sớm, gia tài để lại cho mẹ chị và các em nhưng không vì vậy mà chị ỷ lại. Nhà rộng rãi, chị cho xây một chuồng gà ( Gà Scala lúc ấy khá thịnh hành ở Đàlạt ), chị nuôi gà lấy trứng mang bán, làm bánh ngọt giao cho các tiệm kiếm thêm chi phí hàng ngày. Bánh chị làm ra mang lên cho chúng tôi cả nhà vừa ăn vừa suýt xoa nức nở khen ngon.

 

Một hai năm đầu, mẹ của chị hai chê anh tôi thua sút, không môn đăng hộ đối, gia đình chúng tôi chỉ là hạng kinh doanh buôn bán còn bên chị là dòng giỏi khoa bảng có chức phận. Ba của chị khi còn sống là một luật sư tăm tiếng ở Sàigòn….nhưng không vì những khó khăn đó mà ngược lại tình cảm của anh chị càng lúc càng tăng lên, càng khắng khít sâu đậm hơn.

Vào những năm 1968- 1969.

Phong trào nhạc trẻ tuôn vào Việt Nam, quần áo Hippy cũng theo đó ảnh hưởng đến hầu hết đến lớp thanh niên sinh viên học sinh. Nhìn áo quần

sặc sở, tóc dài trai gái gì cũng như nhau. Khi thì như tài tử Mỹ khi thì như ca sĩ Pháp, kính mát thì thật to tròn che hết khuôn mặt … có người lắc đầu, có người hoan nghinh dù sao đi nữa khen hay chê cũng là thời trang thịnh hành của giới trẻ khi đó.

Và …một ngày…

Trên khu phố Hòa Bình, anh hai tôi đã gặp chị ba.

Chị từ Sàigòn lên Đàlạt du lịch. Vẻ ngoài của chị đã cuốn hút mỗi ai nhìn thấy…anh hai tôi xà đến làm quen xin làm người hướng dẫn cho chị đi xem thành phố. Còn tình nguyện làm kẻ đưa rước tới lui suốt thời gian chị ở nơi này.

Nếu phải so sánh giữa hai bà chị này? Thú thật tôi không biết phải nói làm sao. Chắc là bên tám lạng, bên nửa cân. Không bên nào thua sút bên nào.

Hai người đều ăn diện hợp thời trang, vẻ đẹp thu hút người nhìn, cả hai đều lịch thiệp vui vẻ, mỗi lần hai chị đi ngang con phố hiếm có người …không quay lại nhìn mê mệt.

Tóm lại chị hai hay chị ba…. Anh hai tôi đều yêu thích và quý mến.

Mối tình tay ba này mỗi ngày hình như mỗi tăng lên….anh dấu kỷ chị hai. Còn tôi, kẻ trung gian cho câu chuyện tình này mỗi ngày nhận trách nhiệm liên lạc thư từ hay bưu phẩm.

Chị ba gửi đều đặn những dĩa nhạc ngoại quốc 33 tua đang thịnh hành kèm với những quyển Hit Parade mới ra hàng tuần vì chị biết anh đàn và hát cả hai nhạc việt lẫn nhạc ngoại quốc.

Thời gian cứ nhè nhẹ trôi qua, hai người con gái sắc nước hương trời kia vẫn cứ khắng khít như ngày đầu mới gặp với chàng thanh niên hào hoa ấy.

Rồi năm 1970….1971.

Quay lại chị hai của tôi.

Ý tưởng chống đối việc hôn nhân của chị hai và anh tôi dần dần đã giảm bớt. Má của chị đã nhượng bộ và cho phép một ngày gia đình chúng tôi đến thăm tính toán việc thành gia thất cho hai người.

Anh hai tôi, người đàn ông này vẫn một lòng yêu chị hai tha thiết…mà chị ba cũng không chút lơ là.

Còn mấy chị em chúng tôi, phần gần gủi chị hai nhiều hơn chị ba nên

tình cảm đã có phần nghiêng nghiêng.

 

Mà cũng lạ kỳ, hai chị đều được ba má tôi thương yêu như nhau, má khen chị hai quay sang chị ba má cũng không ngớt lời ca tụng. Lắm lúc bọn tôi cũng ngỡ là hai chị tuy là hai người nhưng cũng là một trong tình thương yêu của gia đình tôi dành cho. Và hầu như tất cả những nét quý phái, yêu kiều, vui vẻ dễ thương đều được thượng đế gom hết dành cho hai nhân vật này….Và anh hai chúng tôi quả là khó khăn lắm khi phải so sánh cân đo hay quyết định dứt khoát… yêu ai bỏ ai.

Cuối cùng câu chuyện phải đi đến một chọn lựa.

Tháng 5 năm 1971.

Ba má tôi cùng anh hai tôi đi Sàigòn. Căn nhà mẹ của chị hai sẽ là nơi đón nhà trai để gặp gỡ, chọn lựa ngày tháng tốt lành cho lễ hỏi lễ cưới và người đàn bà sẽ suốt đời bên cạnh anh hai tôi là chị hai. Người chị đã bên anh suốt mấy năm qua.

Ôi! Những háo hức, ao ước tính toán đã như tan vào mây khói khi buổi chiều từ trường thi ra hai nhân viên cảnh sát đã đứng chờ tôi và nhỏ lời như sương khói báo cho tôi hay một hung tin mà cả đời chưa bao giờ tôi nghĩ đến.

Chuyến xe mang ba người thân yêu của tôi đã ra đi và không bao giờ trở lại sau một tai nạn kinh hoàng.

Hai tai tôi như bùng lên những âm thanh hỗn loạn chát chúa như từ căn nhà đổ nát rơi xuống, như những mảnh thủy tinh nghiến nát tai tôi, và giờ cơn động đất đang chuyển mình nhấn thân xác tôi càng lúc càng sâu dưới lòng đất…Tôi đang chìm dần trong hố sâu thăm thẳm của đau thương.

Ngày hôm qua, cô nữ sinh vẫn còn nhởn nhơ bay lượn bên cuộc đời mộng mơ, chạy theo đám bạn bè ghé hết nơi này đến nơi kia ăn quà vặt, ngồi bên nhau ngắm thiên hạ tới lui…

Hôm nay tôi đã không còn gì, như một kẻ xa lạ từ hành tinh nào lạc lối đến nơi đây.

Người cha thân yêu của tôi luôn săn sóc vỗ về, người mẹ luôn đưa hai bàn tay giơ cao đánh sẻ và người anh hai yêu quý của chúng tôi, người anh luôn dành cho mấy đứa em gái những lời yêu thương ngon ngọt khi đàn khi hát cũng như ngắm nghía hết đám bạn con trai của mình cố tìm ra mấy… thằng em rể cân xứng với em gái của mình…

Mất hết cả rồi…….

Hôm nay ngày đưa tang.

 

Chúng tôi ngồi bên nhau trong chiếc xe lớn chở ba quan tài, nhìn nhau rưng rưng, khóc cho người nằm xuống, khóc cho thân phận mình không biết ngày mai ra sao.

Có một điều tôi không bao giờ nghĩ đến hay ngờ là nó sẽ xảy ra.

Chị hai và chị ba!

Hai chị trong hai chiếc khăn tang trắng xóa đang đến và cùng ngồi cạnh nhau, hai gương mặt yêu kiều đầm đìa nước mắt. họ đang khóc cho một người họ đã cùng yêu và đang đau thương cho mối tình tan đi không bao giờ trở lại.

Nghe tin anh hai tôi qua đời, hai chị đã phó mặc cho những lời la rầy trách móc của gia đình, tức tốc lên ngay Đàlạt vào ngày hôm sau, ngồi bên nhau suốt mấy đêm dài, rưng rưng kể lể rồi nhận nhau làm chị em.

Chị hai dĩ nhiên sẽ là bà vợ lớn và chị ba dịu dàng nhận vai bà vợ nhỏ. Hứa với nhau sẽ phụ một tay gánh vác với tôi một phần cho qua cơn đau đớn này.

Thời gian cứ trôi không ngừng nghỉ, mấy chốc đã qua ba lần giỗ kỵ.

Đời tôi cũng có nhiều khúc quanh đổi thay đáng nhớ.

Chị hai vì quá buồn cho cuộc tình của mình năm 1972 chị từ biệt chúng tôi lên đường qua Pháp du học. Trước khi đi chị giúp tôi tìm người và bán hộ đất vườn của ba má tôi để lại, đến Pháp chị vẫn thường xuyên gửi quà gửi thư. Khi thì áo ấm khi thì giày dép ( dạo sau này khi định cư ở Tây Đức tôi đã thấm thía thế nào là nổi khó khăn lúc ban đầu khi sang xứ người và càng thương quý chị nhiều hơn ) càng quý mến chị và trân trọng tình cảm của chị đối với chúng tôi không chút nào thay đổi.

Mấy năm sau tôi lập gia đình.

Một tháng trước ngày hôn lễ, một người quen của chị đã mang đến trao tận tay cho tôi một xấp vải may áo cưới, bì thư tiền mặt và lá thư dài từ

Paris:

………..

Mừng đám cưới của em, vì quá xa nên chị không về dự được… chút quà cho em với muôn vàn nhớ thương.

Chị hai.

Phần chị ba, những ngày tháng sau đó ba má của chị nhận chúng tôi làm con nuôi và hết lòng giúp đỡ chúng tôi những lúc khó khăn.

Tôi tiếp tục kinh doanh với gia tài của ba má để lại, còn có mỗi chị ba bên cạnh và những lời khuyên răn hay bất cứ khi nào cần là chị giúp đỡ không chút đắn đo.

1974 chị ba lập gia đình…rồi khúc quanh 1975 đang đẩy đưa chúng tôi rẽ sang đoạn đường khác.

1978 Trại ty nạn Phi Luật Tân.

Sau những ngày lênh đênh trên biển, chúng tôi đã may mắn tới được đất Phi Luật Tân. Mấy tháng dài trong trại tỵ nạn kẻ đến người đi, tương lai chúng tôi vẫn cứ mịt mờ.

Rồi một ngày nhà tôi đi lang thang trong trại, anh nhặt được một tờ báo cũ của ai đã đọc xong và vứt đi nằm lăn lóc ở một góc lều.

 

Lẩm nhẩm đọc tin mục tìm thân nhân.

Nhắn tin: Sĩ quan Không Quân lái A 37 tìm bạn bè đồng đội tên……..

Nhà tôi không còn tin vào mắt mình, người đang được tìm kiếm lại là … chồng của chị ba hiện nay.
Vội vàng chạy về nơi tạm trú, chúng tôi đã viết và gửi ngay một lá thư cho người bạn của chồng chị ba với hy vọng thiệt là mong manh biết đâu mình sẽ gặp lại người thân.
Từ đó, ngày nào chúng tôi cũng lên văn phòng Cao ủy với hy vọng có ai đó gọi tên mình hay nhận một lá thư từ xa.
Hai tuần đi qua thật nhanh. Tin chờ vẫn hoài công.

Cuối năm 1978.

Hai trăm người ty nạn được nhận sang định cư ở Tây Đức trong đợt nhân đạo đầu tiên nhưng số người có tên ưu tiên đi định cư lại e ngại vì sợ đông tây ở xứ này có ngày sẽ chạy đi lần nữa, họ xin rút tên để chờ đi nước khác như Mỹ hay Úc hoặc Canada còn chúng tôi thì hối hả xin ghi tên chỉ một niềm hy vọng sẽ mau rời khỏi nơi tạm trú này.

Chỉ còn hôm nay, sáng mai chúng tôi sẽ lên máy bay và đi định cư ở Tây Đức. Có tiếng gọi từ văn phòng Cao Ủy gọi tên tôi lên nhận thư!

Thư nhà?

Toàn thân tôi di chuyển như lướt trên không, hai chân tôi không còn nghe theo lệnh truyền từ óc não của mình, chân này cứ đá chân kia và cái thân gầy nhom kia cứ hồi hộp muốn ngã xuống đường.
Tờ điện tín đánh sang từ Mỹ, ba má nuôi của chúng tôi đã nhận được tin và đang chuẩn bị làm đơn đoàn tụ cho chúng tôi sang Mỹ.
Má nuôi còn căn dặn mọi thủ tục đang lo, các con cứ ở đó chờ.

Và rồi ….chúng tôi lên đường đi định cư sang Tây Đức như đã định sẳn.

Những lá thư sau của chị ba gửi sang luôn nhắc nhở thăm hỏi ân cần và cho tôi địa chỉ của chị hai mà khi rời bỏ quê nhà đã hoàn toàn thất lạc.

Thư hai chị vẫn những lời lẻ thương mến, ân cần, lo lắng vẫn một trái tim thương yêu nhớ đến Đàlạt nhớ đến chúng tôi.

Tháng 5 năm 2014.

Tôi đã gọi điện thoại thăm chị hai hôm qua.

Chị vừa mới rời bệnh viện sau mấy tháng dài nằm điều trị với chứng viêm gan. Còn tôi, đứa em gái hời hợt này thì cứ nghĩ trong đầu, sau khi về hưu chị đi du lịch đó đây và lâu không tin tức gì nghĩa là chuyến viễn du chưa dừng lại.

 

Hai người chị thân yêu của em.

Nếu có ai cắc cớ hỏi em rằng: Có phải tình yêu theo thời gian sẽ dần dần phai nhạt? Tôi sẽ nhìn ai đó và trả lời ngay bằng một cái lắc đầu. Bằng cớ là hai người chị yêu quý của tôi đến nay đã luôn luôn giữ mãi trong trái tim mình hình ảnh đẹp của người yêu đầu đời.

Chúng tôi đã nhiều lần đi thăm nhau, khì thì vợ chồng chị ba sang đây làm chuyến Âu du, khi thì chúng tôi sang Cali thăm cả nhà ba má nuôi cũng như ghé đến anh chị, khi thì sang Paris thăm chị hai. Tất cả đã ngồi im thổn thức, nhắc về ngày xưa những ngày thật đẹp ở quê nhà.

Tôi luôn nhớ và không bao giờ quên được tình cảm của hai chị dành cho tôi. Không có tình thương chân thành ấy chắc chắn rằng tôi đã không có được cuộc sống như ngày hôm nay.
Bao nhiêu mùa xuân đã đi qua, tóc chị, tóc tôi đã thay màu. Lắm lúc nhớ đến các chị tôi lại lật cuốn Album ngồi im xem lại những hình ảnh xa xưa.

Đây! Đoạn đường xuống Trại Hầm, chị ba đang cùng với chúng tôi cười vang với những trái mận vàng hay đỏ au đang cầm trên tay. Ui! Trái chua lè, trái ngọt lịm chị em thi nhau ăn đến ê ẩm hàm răng.

Kia! Đoạn đường Thành Thái đi đến Ciné Ngọc Lan cả bọn đang kéo nhau vào quán phở húp sì sụp khen ngon và ấm.

Ngày đi tảo mộ, đêm chợ tết với ánh đèn lung linh quanh phố. Năm thì chị hai, năm thì chị ba lên nấu bánh chưng với chúng tôi…. Cùng nhau cắm cây anh đào, bày biện mứt món….

Hơn 40 năm rồi.

Chúng tôi đã được sống những ngày vui, an lành và tình yêu thương của hai chị dành cho.

Lắm khi tôi đã nghĩ: Kẻ vô phước bất hạnh không phải là tôi mà ngược lại ơn trên đã khéo bù trừ ban phát cho tôi đầy những may mắn hạnh phúc và tôi đã nhận được thật nhiều tình yêu thương chân thật của hai chị dành cho tôi.

Chị hai và chị ba thân yêu của em.

Viết bài viết này, em xin gửi đến cho hai chị. Xin gửi hết những thân ái, yêu thương chân thành của em vào đây và em xin cất giữ mãi mãi tình cảm đẹp đẽ này cho đến hết phần đời còn lại này.

 

Minh Trang



Munich, Germany