Truyện Ngắn

Dấu Chân Xưa

05.2009

 
 
 
 

Thuở còn bé,

Niềm say mê của tôi là những buổi sáng, trưa hay chiều mưa. Đàlạt hay mưa những cơn mưa ngút ngàn. Nước mưa thi nhau chảy tràn khắp phố. Mưa tuôn xối xả xuống con đường dốc sừng sững như Duy Tân, Minh Mạng hay con đường nhà thờ Đức Bà.

Đó là những lúc tôi từ từ tháo bỏ đôi guốc mộc ra khỏi đôi chân, tay xách guốc, tay cầm cặp … chiếc nón lá mỏng manh đã không sao cản được cơn mưa như thác đổ. Mắt tôi cũng chẳng buồn nhìn từng nhóm , từng nhóm người đang tháo chạy tản lạc và nấp vào những nơi như quán cà phê, quán kem hay vào các tiệm bán bánh mì để trú mưa.

Trái ngược lại họ, tôi thong thả chầm chậm đi với đôi chân trần, nhìn đắm đuối vào nơi nước mưa đang chảy xiết …đưa đôi bàn chân bé nhỏ vào đó .. đứng mê mệt…lim dim.

Làn nước mưa mát lạnh réo lên những âm thanh vui tai, hắt hắt lên trên không tạo ra những đám bọt đen sì sì rồi bắn tung tóe lên hai chân của tôi, bám ở đó một vài giây rồi lại rơi xuống…

Chỉ có vậy…

Cái thú vị và cảm giác đứng trong mưa thú thật khi còn thơ là niềm sung sướng tột cùng. Diễn tả ra làm sao niềm sung sướng ấy? Thú thật tôi không biết bày tỏ thế nào ra trên trang giấy để mọi người cùng hiểu.

Chỉ biết là:
Thời gian như đứng im.

Lòng ung dung tự tại.

Quên hết tất cả những gì đang xảy ra chung quanh.

Quên cả cảnh khi về đến nhà sẽ bị mẹ tôi la rầy vì toàn thân ướt sũng. Áo quần lấm lem, còn đôi chân nhỏ vì dầm lâu trong nước mưa đã nhăn nheo, trắng bệt trở nên khó nhìn. Tôi vẫn ương ngạnh cãi lời mẹ dạy bước vào nhà với hình ảnh quen thuộc này …mỗi lúc trời mưa.

Mẹ đã nhiều lần nhắc nhở, lắm lúc còn bị chiếc roi mây treo nơi góc nhà phát đến đỏ hai gót chân cũng vì cái tội…đi chân trần và dầm mưa.

Mẹ nói hoài nào là …sẽ bị phong đòn gánh khi bị đạp trúng mảnh chai hay sắt rỉ, nào là sẽ bị ..va vào bệ xi măng ở lề đường tróc đi mất ..móng chân? Nào là …trăm ngàn lý do sẽ xảy ra khi đi chân trần ngoài đường.

 
 

Mặc cho mẹ dặn dò, đứa con gái cứng đầu vẫn chứng nào tật đó mỗi khi có cơn mưa đổ xuống.

Lớn lên..

Thời gian thật quá sá là nhanh, cứ vùn vụt trôi qua.

Tôi đã biết thế nào là tuổi dậy thì, biết chớm đỏ mặt thẹn thùng mắc cở. Mỗi lần trời đổ mưa không cần mẹ ở đó la rầy tôi không còn dám bước ra ngoài nữa bước. Chỉ đứng lấp ló nấp mưa hay trong nhà nhìn ra ..ngắm cơn mưa rào mà lòng cứ mãi nôn nao…

Giá mà như lúc xưa khi còn thơ ấu thì tôi sẽ không ngần ngại một giây nào mà đã phóng …ào ra từ lâu.

Thời gian.

Tôi ghét lắm hai chữ này.

Thời gian đi mau quá đã làm tôi mất hết tất cả.

Tuổi thơ qua mau.

Cha mẹ cũng qua đời thật lâu.

Lớn khôn, trưởng thành thì lưu lạc. Thời gian cứ hiển hiện bên mình như chiếc bóng, đi nhanh, đi chậm cũng cứ bám chặt bên mình.

Hãy xem tôi này:
Hai đuôi mắt với thật nhiều nếp nhăn không tài nào đếm cho hết. Gặp ai cũng lại nheo nheo cặp mắt rồi vỗ trán nhiều lần…chạy đi tìm trí nhớ. Ở đâu cũng quay quắt tìm đôi kính lão nếu lỡ bỏ quên ở nhà thì xem như cứ ..bé cái lầm..
Thời gian đã lấy hết những phần nhanh nhẹn của con người lẫn cả niềm vui thú lúc còn bé thơ của tôi. Giờ nhìn lại mình … Ôi cái gì cũng sao mà chậm chạp và buồn làm sao.

Chỉ có những cơn mưa rào là tôi như bừng tỉnh lại. Cảnh xưa, người cũ, cô bé học trò nho nhỏ năm nào dầm chân dưới mưa … thì bộ nhớ của tôi trái ngược lại làm việc ..nhanh nhẹn hết sức là phi thường. Quê hương…mưa mưa mãi.

Xứ người, tuyết tuyết rơi.

Đâu tiếng thầm trên mái?

Nhớ mưa xưa gọi mời…

Kỷ niệm dường như đã sống lại khi tôi được dừng chân trú ngụ nơi đây vùng Âu Châu nước Đức.

Mỗi năm, tháng tư đã như chạy đua với chiếc kim đồng hồ khi tờ lịch tháng ba hiện lên dòng chữ .. đổi giờ (ở Âu Châu, nhiều nước đã thi hành như nhau. Mùa hè lùi lại một giờ vào cuối tháng ba để dân chúng đi làm sớm hơn, về nhà mặt trời vẫn còn le lói. Mùa đông tới một giờ dân chúng lại đi làm trễ hơn , sáng bước ra đường ít lạnh lẽo giá buốt).

Tuy là vậy, nhưng với tôi giờ đi làm vẫn đều đặn đông cũng như hè, lúc nào tôi cũng thong thả đến sớm độ mươi mười phút, pha trà hay uống ly cà phê, nhâm nhi vài dòng trên báo cốt chỉ để cho tinh thần thoãi mái không bị chạy theo giờ giấc như một cái máy vô tri.

Mùa đông,

Tuyết phủ đầy sân. Tuyết trắng mịn và đều như những hạt cát. Từ cổng vào là một cái sân rộng trắng xóa. Niềm vui trẻ thơ ngày nào đã nhanh chóng trở lại và hiển hiện mỗi ngày .

Bây giờ thì tôi quả tình không thể nào dám tháo bỏ đôi giày mùa đông ra khỏi hai chân nhưng …chầm chậm từng bước nhẹ tôi ấn nhẹ..thật nhẹ từng chiếc giày của mình lên khoảnh tuyết mịn màng mà mỗi buổi sáng sớm mai chưa hề có được dấu chân ai.

 
 

Sân tuyết trắng xóa, nhìn quanh chỉ toàn dấu giày của tôi in lên đó, một vệt dài từ cổng vào đến dãy nhà làm việc lấp lánh và đẹp như những dấu chân chim. Tôi đứng lại và cười một mình, mắt lại lim dim đi tới đi lui …cái sân to rộng này diện tích to lớn hầu như đã bị thu nhỏ lại …thật nhỏ. Động tác quen thuộc trở đi trở lại cứ nhấc chân lên…lại đặt xuống…rồi lại nhấc chân lên…

Ôi! Một mình tôi chìm đắm trong sân tuyết này, thật là mê tơi…thật là thú vị và thanh thản.
Buồn, nhớ, lo âu hay những gì gì nữa .. đã tan hết vào đây.

Dấu chân tôi.

Dấu chân hơn nữa phần đời xa xứ.

Nhớ thời thơ ấu, cứ mỗi dịp hè đến là được gia đình cho ra Nha Trang, Vũng Tàu. Bây giờ cũng vậy, mỗi lần được nghỉ phép thường niên là tôi lại đi về vùng biển.

Thói quen của mỗi buổi sáng ở đây là tôi luôn thức dậy thật sớm rồi tản bộ ra biển một mình.

Biển vắng không một bóng người, ngoài những đợt sóng xô giạt tới lui chạm nhè nhẹ vào bờ rồi lại cuốn hút ra xa. Sóng cuốn xoáy những đám rong rêu bọt bèo thản nhiên vô tình về lại đại dương xa thẳm.

Bãi cát phẳng phiu trắng mịn, tôi đi chầm chậm để tận hưởng những mùi thơm của biển mặn, của không khí trong lành vào buổi sáng tinh sương. Thỉnh thoảng tôi lại dừng chân suýt xoa vì dẫm phải vỏ sò hay mảnh đá cuội. Mắt tôi lơ đãng nhìn xa xa, mặt trời đỏ rực đang dần lên.
Nhìn xuống chân mình, dấu chân đang thi nhau lún sâu xuống vùng cát mịn.

Dấu chân im lìm đầy vẻ chịu đựng và chân thành, dấu chân luôn bên cạnh tôi chia xớt hầu hết những vui buồn cô đơn trống trãi.

Dấu chân reo vui cùng tôi khi dẫm vào buổi trưa hè cát nóng như muốn phỏng bàn chân….rồi thì trở lại im lìm ũ rũ khi đợt sóng ào ào kéo tới phủ lấp hết vết hằn trên cát.

Thì ra…

Dấu chân in trên mảng tuyết mềm, in trên cát hay hai bàn chân trần khi xưa vẫn mê mệt chạy nhảy tung tăng trong những ngày mưa. Còn có nhiều lần cũng đôi chân trần bước nhẹ lên thảm cỏ xanh mềm của tháng hè ấm áp.

Dấu chân reo vui theo niềm vui của người bộ hành.

Dấu chân vội vàng giục giả của kẻ đang phải chia tay với người yêu khi hồi còi réo gọi.

Dấu chân bùi ngùi miễn cưỡng chia ly đánh mất người thân bên thềm mộ mới.

Có đó…rồi lại mất đi.

Dấu chân nào in mãi không hề phai nhòa?

Thời gian nào xa xưa êm đềm bên cạnh gia đình người thân cha mẹ anh em quấn quít?

Rồi thì cuộc đời đau thương dâu bể dấu chân đã đi thật là xa, xa đến nỗi không đếm được không nhớ được lối về. Dấu chân đã in sâu nơi phần đất tha hương, gặm nhắm hoài những nhớ nhung quê nhà và người thân.

Hãy đếm thầm những ngày tháng qua.

Ừ! Rồi sẽ qua một năm …hai năm…ba năm. Giờ là đã mười năm rồi thì…ba mươi năm.

Có còn thoáng nào in ấn lại ở tâm hồn hay đã thản nhiên rời xa mất hút?
Dấu chân thời ấu thơ.

Dấu giày in trên tuyết.

Dấu chân in trên cát.

Con chim lẻ loi sà xuống đậu trên cành rồi lại thoắt mình xòe cánh vụt bay đi.
Con sóng lớn cố hết sức mình cuốn đi tuổi thơ, mộng đẹp, vui buồn và cả thời gian .

Ta còn gì?

Có chăng là vẫn nhịp chân quen thuộc bước đều đặn …gõ nhẹ trên đường.
Còn dấu chân xưa?

Đã tan hết rồi…khi cơn mưa rào, con sóng lũ, hạt tuyết mùa đông đã…đang hay sắp sửa đổ xuống.

 

Minh Trang



Munich, Germany