Truyện Ngắn
Đập Vỡ Gương Xưa
09.2010
Tiếng nói trong như pha lê cứ dội vào tai tôi như từng tảng Echo quen thuộc vang vang từ nơi nào.
Đã hơn 30 năm rồi. Nay mới có dịp được nhìn lại em, nghe tiếng nói thân quen.
- Anh qua đây hồi nào? Sao không tin tức gì cho gia đình em? Sao đến hôm nay anh mới chịu liên lạc…sao…sao…
Tôi qua đây hồi nào? Lâu rồi nhưng làm sao có can đảm nhắn với gia đình của em? Nếu không gặp nhau trong ngày lễ hội tháng rồi có lẻ tôi vẫn lẩn tránh…lẩn tránh người con gái mà tôi yêu thương rất mực. Lẩn tránh một sự thực phũ phàng là em đã có gia đình, có đàn con khôn lớn, lẩn tránh tiếng nói dòn tan ngọt ngào mà đến bây giờ tôi vẫn cứ khao khát được nghe.
Trốn và lẩn tránh.
Thế nhưng thực tại lại là một sự mâu thuẩn vô cùng. Tôi đã cố ý để em nhìn thấy, cố ý đứng im lìm một nơi chờ bóng dáng em đi qua, cố ý chờ một tiếng reo vui khi em nhìn thấy tôi.
- Là anh đó sao? Có phải là anh thật không? Ui! Mới đó mà đã hơn 30 năm rồi…..
Chính xác là đã đúng 35 năm mình xa nhau đó em, chính xác là tôi đã đi tìm em lâu như thế.
Tôi đã đi ngược xuôi trên những con đường thân quen ở Đàlạt. Con đường đón em từ trường học trở về nhà. Con đường lên đài phát thanh Đàlạt để đàn và hát trong những ngày nghỉ phép….Con đường ngập nước mưa và em với mái tóc dài xõa kín bờ vai, nét mặt hồn nhiên không một viền đen tô đậm lên đôi mắt, không một thỏi son hồng phớt nhẹ đôi môi.
Thế mà tôi đã yêu em, yêu đậm đà không một vật thể nào so sánh được.
Tôi yêu em. Tôi muốn nghe em hát hoài những bài ca ca ngợi tình yêu. Lắm lúc nhìn em ngẩn người xuýt xoa vì hát sai, lắm lúc cau mày môi mắt yểu điệu ỡm ờ tự trách mình rồi xin tôi đàn lại.
Ôi thế giới và hạnh phúc của tôi chỉ có ngần ấy. Chỉ có em và tiếng hát hồn nhiên vậy mà đã nuốt chững hồn của tôi rồi.
6 năm dài trong quân ngũ.
Lần nào trong chuyến xe về thăm em tôi cũng nghĩ vẫn vơ.
Có chắc là em sẽ mãi mãi bên tôi? Hay rồi một ngày nào đó em sẽ xa tôi như cánh hạc bay xa vời vợi?
Đã bao chuyến xe mang tôi trở về Đàlạt. Không kịp về nhà tôi đã đi mà như chạy để chỉ xuống căn nhà có hàng hoa giấy đỏ, có cánh cửa đóng im lìm nơi em trú ngụ để chờ, để nhìn một ánh mắt reo vui, một câu chào rạng rỡ là tôi an tâm. tự trấn an lấy con tim mình là em vẫn còn đó và em sẽ mãi bên tôi.
Ngày nghỉ phép năm thứ bảy.
Cũng chuyến xe về lại quê nhà, lòng tôi hình như có chút bất an.
Người tài xế vẫn chăm chú cho chiếc xe ì ạch leo lên những ngọn đèo cao hun hút. Xe chầm chậm vượt qua những dãy núi, những hàng thông đứng im lìm, hình như xe không di chuyển, đồng hồ tay của tôi cũng đứng yên không chuyển động và tôi…ước gì khoảng cách từ đây đến nhà em không mấy xa thì tôi sẽ nhảy xuống xe và chạy như bay đến tìm em.
Nhưng đường còn xa lắm, cảm giác bất an, bồn chồn cứ quay quanh tôi.
Hình như tôi không còn an nhiên tự tại như mọi lần?
Gần đến chiếc cổng quen thuộc kia, gần đến khung cửa nhà luôn luôn khép kín tôi lại chồn chân. Bước chân càng gần hình như lại nặng bội phần.
Mưa lại rơi.
Chiếc áo từ quân ngũ đã bám đầy bụi đường. Túi xách đã mấy lần trở
sang tay kia rồi trở lại rồi ..luống cuống đặt xuống bờ lề đá cứng.
Giờ chỉ có lề đá và tôi bên nhau.
Bóng dáng em đâu?
Người bạn về chung từ quân ngũ khẻ nói bên tai tôi:
- Nghe em đã có gia đình độ nửa năm nay…
Tai tôi thật sự ù lên như có ai đánh vào màng tang. Mắt tôi mờ đi như
ngàn hạt bụi của mưa phùn vây kín.
Em xa tôi thật rồi sao?
Tiếng nói trong veo như pha lê đưa tôi về hiện tại.
Tôi luống cuống vuốt mớ tóc đã bạc gần trắng mái đầu. Hai bàn tay hình như cũng bối rối xoa xoa vào nhau.
Phải chi là được…..
Tôi chỉ muốn ôm em vào lòng.
Hơn 35 năm rồi tôi miệt mài đi tìm em nhưng làm sao gặp em được? Kẻ trong những vòng gai cải tạo bao quanh, kẻ đã bay xa diệu vợi ở một xứ an lành.
Nhìn quanh toàn những người xa lạ, tôi mất hết rồi từ lúc em đi.
Mái tóc của em ngày xưa tôi nâng niu, trân quý nay cũng bỏ tôi. Nhìn mái tóc em đã uốn cao, kênh kiệu, kiêu sa tôi lại chỉ biết cúi đầu, còn đôi mắt nâu đen tròn trong như vầng trăng ngày xưa tôi chỉ muốn hôn lên vì quá hồn nhiên ngây thơ và láu lĩnh…nay em đã cố ý tô viền kẻ đậm những lằn đen.
Em che nét già nua ư?
Tôi vẫn tìm hoài ở đôi mắt em những nét nhăn nhưng trời ơi! Vẫn không thấy nét già mà chỉ thấy càng thêm yêu kiều quyến rũ.
Còn đôi môi. Đôi môi đỏ thắm và thỏi son hồng vẫn thường xuyên lên xuống tô đậm viền môi tôi lại vớ vẫn mơ thầm giá mà tôi là thỏi son môi kia thì hạnh phúc biết là bao. Tôi sẽ tham lam tô hoài đôi môi mọng kia mãi mãi quyến rũ yêu kiều.
Nhưng rồi chợt nhìn lại mình. Những ước mơ, những hăm hở viễn vông này sẽ chẳng bao giờ là hiện thực.
Em đã là vợ, là mẹ của người ta.
Cứ nghe tiếng nói, giọng cười, âm thanh rạng rỡ tuy thật gần mà xa nghìn trùng.
- Anh ở gần đây không? Có đi làm hay đã ăn hưu?
Lại những câu hỏi xa gần vô tội vạ.
- Anh sẽ dọn lên thành phố X kia nay mai.
Em trố mắt nhìn tôi:
- Sao anh lại bỏ đi xa như vậy?
Tại sao ư?
Tôi phải chôn hết những đau thương buồn khổ này, phải đem mối tình vô vọng này đi cho xa, chôn kín từ đây. Hy vọng mảnh đất nơi xa xăm kia sẽ giúp cho tôi quên em và giúp tôi nhiều can đảm để sống hết kiếp này.
Vĩnh biệt em, xin chào đóa hoa phù dung mà tôi đã yêu thương ôm ấp từ khi bước vào đời.
Vĩnh biệt em, trả lại tiếng hát nụ cười, âm thanh trong vắt mà tôi chắt chiu lâu nay.
Tôi phải lánh xa em từ nay. Trả lại em cho người chồng yêu thương em hết mực. Trả lại em cho những đứa con đang vây quanh em một người mẹ thánh thiện hiền từ. Trả lại em mái gia đình hạnh phúc an vui.
Xa em thật rồi dù lòng tôi tan nát. Tim tôi vỡ vụn và mắt tôi cứ dõi nhìn theo bóng dáng của em.
Chiếc gương đã vỡ tan rồi nhưng dù soi hay gương không hiện hữu, em vẫn quanh tôi đến cuối cuộc đời này.
Sờ lại mái tóc, hình như thoáng chốc tóc tôi lại đã bạc thêm lên?
Thì ra suốt một cuộc đời tôi cứ mãi miết đi tìm em. Dấu chân xa xưa reo vui theo bên em khi còn trai trẻ rồi dấu chân lặng lẽ bên đời khi em bước về nhà ai….. và rồi dấu chân xuôi ngược nơi đây cố đi tìm em rồi tự mình lại phải dối gạt mình.
Mưa lại rơi, tôi đi một mình trên con phố nhỏ. Thành phố này đêm nay cũng phải từ giả nó rồi.
Cơn mưa giống như ngày xưa trên đường về nhà em.
Chỉ còn có tôi và bờ lề đá cứng.