Truyện Ngắn
Buổi Tiệc …Không Vui.
2013
Chiều thứ bảy thật đẹp, mùa thu đang ở chung quanh chúng tôi.
Lá vàng rơi..lá vàng màu đỏ rực xen kẻ với màu vàng cam, nhìn góc cạnh nào dù là trên mái nhà hàng xóm, trên lối đi, trên bầu trời hay rừng cây hai bên đường chỗ nào cũng là một bức tranh muôn màu đẹp tuyệt vời.
Chúng tôi đang chuẩn bị cho một buổi chiều đi dự tiệc, bộ quần áo cắt ráp hợp thời trang, mái tóc đã chải kỹ càng, đôi bông tai cùng sợi dây chuyền lẫn cặp nhẫn đã được phủ lên đầy tai , tay và cổ, đôi giày gót nhọn đã nằm chờ và chiếc bóp cầm tay đã để sẳn, tôi không quên cho tí nước hoa vào gáy như mọi khi.
Anh Gà cũng đang xỏ vớ mang giày, đến bên tôi đưa chiếc cà vạt màu xanh thẫm có thêu con Hạc trắng, chiếc cà vạt yêu thích của tôi cứ y như rằng mỗi lần đi dự tiệc tùng tôi đều chọn và tự tay thắt chiếc cà vạt này cho anh Gà.
Anh nhìn tôi, nhìn chiếc cà vạt trong tay cứ cười cười, nếu không là chiếc cà vạt này thì chỉ có chiếc thứ hai màu rượu vang có thêu chìm những bông cải rau cà thật là dễ thương, anh chỉ tủ treo cà vạt và lẩm bẩm:
Tội cho những chiếc cà vạt đẹp kia của anh đến bao giờ mới được mang ra dùng ? Bạn bè cứ nghĩ là anh chỉ có hai chiếc cà vạt này thôi.
Mặc anh nói gì, không biết tại vì sao mà tôi chỉ thích có hai chiếc ấy.
Trời mùa thu thật đẹp, mát dịu nhưng nhớ vẫn phải mang theo áo khoác mỏng đêm càng khuya càng trở lạnh hơn.
Nắng mùa thu cũng thật là dễ thương nhưng cũng thật khác thường, nắng như xoi vào da thịt, nắng gai gai làm người ta thật là khó chịu nhất là những hôm sương mù dày đặc dân chúng Đức ở đây la đau đầu khôn xiết.
Bù lại trời thu êm êm, lá nhè nhẹ rơi, thân trơ trơ cành, đám chim đen dựa hơi kia cứ đứng dài dài trên những cành cây trụi lá, chúng kêu hay gào cái âm điệu nức nở hơn là giọng hót vui tươi giống như lời ca:
Mùa thu nức nở, tiếng thở dài……
Buổi tiệc đêm nay có nhiều chương trình nổi bật, nào là bạn gái thân thiết của tôi mừng sinh nhật 60 cái xuân xanh, một vài tay văn sĩ có tiếng cũng đã được chị mời đến cho chúng tôi làm quen, nào là văn nghệ bỏ túi hát hò….Tôi cùng anh Gà đã bàn bàn luận luận, ai và ai mình sẽ gặp đêm nay?
Đến nơi hẹn, đã có một số người ngồi sẵn. Tiếng ly tách, tiếng ồn ào của lời qua lại chào hỏi, tiếng vui mừng của những người bạn lâu ngày không gặp nhau. Chúng tôi được xếp ngồi vào bàn toàn văn nhân thi sĩ (sic). Nhìn quanh toàn những tay viết lách và bút hiệu đã được nhiều người biết trên văn đàn.
Bạn gái của tôi niềm nở giới thiệu: đây là anh A chuyên viết bình luận cho báo Y, anh B thi sĩ kiêm viết văn , chị C cây bút nữ quen thuộc ở thành phố này, anh T…, chị H….. đến người đàn ông khá lớn tuổi non già 60 trong mắt tôi đang ngồi bên cạnh , chị nói một hơi : Đây là anh P nhà văn nổi tiếng ở vùng trên anh viết rất nhiều cho các báo và ra sách cũng không ít, hôm nay là một hân hạnh lớn lao khi được anh đến chung vui.
Anh Gà đã có vài người bạn kêu ơi ới, xúm lại trò chuyện như bắp rang chẳng biết đề tài gì mà nghe cười nói huyên thuyên, còn tôi xoay quanh các chị em phái nữ bàn luận những bài văn mới ra lò, bài thơ hay nức nở. Nhìn sang anh P, chỉ thấy anh cầm ly chậm rãi uống một vài ngụm bia, tay gắp từ tốn món khai vị như là thánh nhân đang ngồi thiền suy tư những công án mới mẻ mắt hình như không muốn nhìn ai.
Ủa! Nhà văn lớn lao nào cũng lạnh lùng như anh ta hay sao? Không lẽ nào, tự nhủ thầm như thế và tôi quay sang anh bắt chuyện làm quen.
Anh P có khuôn mặt xương xương, tóc đã nhuộm nhiều muối hơn tiêu chải bồng bềnh ra dáng lắm. Râu ria không mấy nhiều lại để khá dài nên chỉ thấy lơ thơ tơ liễu. Tôi bắt chuyện, nghe anh viết lách nhiều và có in sách vậy là anh phải viết cho nhiều nơi lắm phải không ? Anh gật gù ra dáng …nhiều lắm hỏi ngược lại tôi đã có đọc qua chưa? Dĩ nhiên là tôi luôn luôn thật lịch sự trả lời là đã đọc thật nhiều văn anh trên báo A, B, C ….hay lắm ( Tôi nhớ là đã khen nhiều lần ). Chỉ chung quanh những cây bút quen thuộc tôi hỏi anh có biết họ không ? Lại chỉ thấy gật gù ra dáng mà không rõ …có biết hay không.
Xoay qua tôi anh hỏi chị cũng viết? Ui! Tôi chờ nãy giờ câu hỏi này nên hết sức là vui, kể lể liên tu bất tận nào là tôi tên Minh Trang, đã viết văn cho bao nhiêu là báo, đã gửi thơ đăng chỗ này chỗ nọ…vv..vv.. Anh nghe một hồi lâu, hớp một ngụm bia rồi buông thỏng một câu:
Viết lâu mau mà …anh chưa hề nghe hay đọc qua ! Tên cũng thấy còn lạ lạ chưa quen mấy!
Chời! Chời ơi! Cái lão nhà văn này, tôi không muốn gọi lão ta là anh P nữa. Ở thành phố này bao nhiêu năm nay ai là người không biết đến tôi?
Mỗi lần đi đâu, gặp gỡ là y như rằng bạn bè xúm lại khen bài văn hay, bài thơ ý tình tứ, bài mới nào bạn bè nhận được cũng cùng nhau đọc chỉ có lão ta …tại sao lão ta lại không biết đến văn tài đang lên của tôi?
Chỉ một câu nói cũng đã làm không khí nhạt dần, những món ăn sau đó dọn lên đã làm cho tôi mất hứng không còn ngon miệng, cái bản mặt và hàm râu lưa thưa lúc đầu tôi thiệt là có thiện cảm vậy mà bây giờ đã như chiều kim xoay ngược của chiếc đồng hồ.
Lão nhà văn già kia thật là dễ ghét, không biết tôn trọng văn chương và tài viết lách của tôi, bất giác tôi không muốn trò chuyện cùng lão ta nữa.
Đêm cứ xuống dần, âm thanh ồn ào mỗi lúc mỗi một hơn khi bạn gái của tôi chuẫn bị cắt bánh sinh nhật và màn ca hát giúp vui. Tôi ra dấu anh Gà về bên cạnh tôi để mà có dịp trút hết cơn giận từ cái cơn giận của lão già vô duyên bên cạnh này.
Lão có văn hay cách mấy, tên tuổi ra sao cũng phải …nhường đám văn sĩ nữ giới như chúng tôi một bước chứ? Lý nào lại thẳng thừng nói chưa đọc và chưa ..nghe tên?
Bụng cứ ấm ức, anh Gà lại lâu lâu cứ muốn đứng dậy đi kiếm bạn bè nhưng giờ thì anh ấy không được rời xa tôi …nửa bước từ đó đến sau tôi đã không thèm nói chuyện với cái lão nhà văn bất lịch sự kia.
Nhìn tới nhìn lui, tôi chợt nhìn vào chiếc đồng hồ trên tay, cái vật vô tri này cũng bị tôi… ghét lây rồi, hình như nó cũng đứng im lìm không xê dịch một giây nào cả.
Rồi buổi tiệc cũng tàn dần, chúng tôi từ giả bạn bè chung quanh, lão già vẫn ngồi im lìm và gật nhẹ. Bước ra ngoài, không khí ban đêm đã làm tinh thần của tôi có phần dịu lại. Hình như anh Gà đã nắm được phần nào, anh nắm chặt tay tôi ghì vai tôi và ôm trọn vào lòng và thủ thỉ:
Có gì không vui đêm nay?
Chỉ chờ câu nói ấy là tôi ôi thôi tôi tuôn ra hết những ấm ức lẫn bực tức trong lòng.
Nghe hết, anh đứng lại nhìn tôi cười và cười như chưa có dịp nào cười vui như thế, vai tôi đã hết còn xoay trở anh nhìn vào mắt tôi thật lâu:
Hãy nhìn thẳng anh, cái chuyện vu vơ như vậy mà làm em không vui, tội cho bạn gái của em, tội cho những người đã bỏ ra biết bao công sức trang hoàng chuẫn bị buổi tiệc hôm nay để đón bạn bè như anh và em. Em có giận hay không ? Khi anh nói thực sự ra em chỉ là tay viết văn tập tểnh, còn bạn bè thì là những người thân của em cho nên ai cũng tâng bốc và đưa em lên tận …trời xanh, mình không hề là người nổi tiếng cũng chẳng là nhân vật to lớn , chúng ta chỉ là những người bình thường trong bao nhiêu người bình thường khác , em có hiểu không ? Hãy bỏ hết đi những điều không thoãi mái hay bực dọc , hãy nhìn trăng thu và những vì sao đẹp , em nhìn đi cây cỏ cũng chung vui với chúng ta , anh P hãy bỏ anh ấy qua một bên , hãy quên hết những lời vui hay không vui trong một buổi tiệc mừng , mang về nhà làm chi cho thêm nặng vậy ?
Nắm lấy tay tôi, anh hôn nhẹ lên trán thì thầm: mặc ai chê trách mặc ai không biết đến …văn tài của em , chỉ mình anh biết là cũng đủ rồi.
Chúng ta về.
Ôi! Những lời của chồng tôi như gáo nước lạnh làm cho tôi thật là tỉnh táo. Lâu nay có phải tôi là con ếch ngồi đáy giếng ? Nhìn quanh không một bóng dáng ai nên đã tự phủ cho mình một chiếc áo hào nhoáng, tôi đã tự thổi phồng tôi to như là một bong bong nước ?
Mấy lời cảnh tỉnh của anh Gà, hơi lạnh sương đêm nay đã làm tôi tỉnh ngộ.
Mặc những lời khen chê, mặc những giả tạo bên ngoài tại sao con người lại muốn luôn được nghe những lời hoa mỹ như thế? Viết vài ba trang thơ, ít bài văn ngắn thực sự chỉ là giải tõa cho chính bản thân mình, tạm quên đi những căng thẳng cuộc sống hàng ngày như vật lộn ở thế giới tây phương này. Anh Gà nói đúng: tự tôi thấy hay là đủ, tự tôi hài lòng với bản thân tôi là đã tìm được một niềm vui , nay mai nếu có dịp gặp lại anh P , tôi sẽ chào anh thật là thân tình , liệng chữ “lão già” đi cho xa , hãy vui mừng vì từ nay mình sẽ có thêm một người bạn mới.
Mời văn sĩ của anh lên xe.
Hóm hỉnh anh cười cười mở cánh cửa xe. Đêm thu gió lành lạnh ngồi sát vào anh tôi muốn nói một lời xin lỗi với người bạn vừa quen kia, phải một lời xin lỗi cho chính cả mình nữa.
Hiểu ý tôi hơn ai hết, anh Gà đã quàng vai tôi xiết chặt vào anh như những lúc tỏ tình.
Trăng thu đẹp, cảnh đêm thu cũng đẹp. Cây lá im lìm như lắng nghe lòng tôi thổn thức, có tiếng thì thào đâu đây: Vất bỏ đi những tị hiềm nhỏ nhen hãy cầm trên tay hay hãy ôm vào lòng những gì mà bạn cho là đẹp nhất.
Viết cho anh Gà và những bạn bè của tôi.