Thơ

Vĩnh Biệt “Bôn”!

10.09.2010

 
 

Rồi cũng có lúc này
Ông ra đi vĩnh viển
Dù vẫn yêu nơi đây
Nơi tràn đầy kỷ niệm!

Nhớ lại ngày quen nhau
Một mùa Đông trắng xóa
Renault Vàng thuở nọ
Xe Ông - chứa tình người!

Tuy không cùng tín ngưỡng
Nhưng nào có hề gì
Trong tận cùng khốn khổ
Vàng - Đen - Trắng khác chi?

Ông mang từng ký gạo
Sườn heo vụn - tìm giùm
Ta học Ông tiếng Đức
Với phát âm ngượng ngùng.

Con gái ta chào đời
Ông Bà lại rất vui
Đón đưa không quản ngại
Mặc nắng sớm mưa chiều!

Rời Engelsberg
Gia đình về Grafing
Ông Bà luôn lui tới
Thêm khắn khít nghĩa tình

Ta yếu đau mổ xẻ
Ông an ủi hết lời
Nhà ta chớ lo lắng
Dù ta …bỏ lại đời!

Mỗi lần Ông thăm viếng
Đưa đám nhỏ dạo chơi
Để Nhà ta ngơi nghỉ
Bởi cũng mệt mỏi rồi!

Các con ngày một lớn
Đem nhau về München
Cửa nhà thuê mắc mỏ
Ta vẽ - Ông bán giùm.

Theo thời gian - tình thắm
Xem nhau như gia đình
Cả Ông Bà hàng họ
Quyện chặc mối chân tình

o0o

Bây giờ Ông nằm xuống
Do vướng bệnh hiểm nghèo
Dâng lời cầu Thiên Chúa
Xin Người đem Ông theo…!

 

TÔ văn Phước