Tập thơ ‘Dấu Vết Kia’

Tự Tình

1986

 

Mình đến đây phải chăng trả nợ?
Hay nơi đây sẽ được hưởng lời?
Lời chứa nợ, nợ sẵn lời
Vòng tròn lời nợ muôn đời vần xoay!

Trong hạnh phúc cũng đầy cay đắng,
Ở đắng cay cũng sẵn ngọt bùi
Từng giờ từng phút giây trôi
Ngọt bùi, cay đắng theo đời trầm luân!

Nợ hay lời do mình gầy dựng
Cũng nơi mình chịu đựng mà thôi!
Bỏ hình tầm bóng mù khơi,
Theo sông trăng nổi, mây trời trăng đi!

Bao nhầm lẫn ở suy tay chỉ,
Đóng khung trăng với trí hẹp hòi.
Trời cao chẳng để trăng chơi
Thong dong ngày tháng, mặc đời xôn xao.

Trong một kiếp lo tròn duyên nghiệp,
Bước khỏi ra, giã biệt oan khương
Đến.. đi, chẳng vấn cùng vương,
Chẳng lưu cùng luyến, vô thường - có không!

Trông được thế và mong được thế,
Mà khổ thay đâu dễ được nào!
Bao nhiêu vọng động, lao xao
Nhớ thương, giận uất, khổ đau muôn vàn!
Đành lòng an hưởng sao đang?
Quê hương còn đó như tan mất rồi!!

Thôi đành cam chịu thế thôi,
Trầm luân thêm kiếp, nợ lời - trả vay…

 
 

TÔ văn Phước