Tập thơ ‘Làm Sao Biết’

Thanh Lọc

1994

 

Khi còn bên nhà - Cha học tập
Bởi trước kia cộng tác Ngụy quyền
Gia đình bị đày kinh tế mới
Chết dần giữa nước độc rừng thiêng

Đi xin việc - thân nhân cải tạo
Tiếp học hành - lý lịch không trơn
Nên tranh đấu giành quyền được sống
Tên của em - truy nã gắt hơn!

Bao hiểm nguy phủ đầy vai nhỏ
Bước đường cùng - bỏ xứ ra đi
Trăm gian nan vạn điều điêu đứng
Nhắm mắt liều - bởi có cách chi!

Như phép lạ vượt qua biển cả
Thấp thỏm mừng gặp lại Tự Do
Thuyền cập bến - ngỡ ngàng sửng sốt
Không tin mình - dù mở mắt to!

Tưởng đã thoát bàn tay độc ác
Tưởng không còn lo sợ truy lùng
Tưởng sẽ giúp gia đình khốn khổ
Và thay Cha tranh đấu đến cùng!

Trại tị nạn - trại tù - trại cấm?
Dây kẽm gai rào sắt kẹp cùm
Những khuôn mặt lạnh lùng sắt đá
Như hung thần trấn giữ lao lung!

Vừa trốn khỏi ngục tù cộng sản
Lại rơi vào tù ngục Tự Do!
Ở bên kia không còn đất đứng
Sao bên này đất đứng không cho?

Trong thanh lọc - danh từ quái đản
Bị gán cho chạy kiếm miếng ăn
Cha chết ngục- bản thân nguy khốn
Nhưng đô la - chính trị trăm phần!

Bởi không có đồng đô trợ lực
Chúng xua em trở lại hang hùm
Bọn Tự Do đưa tay ra nắm
Không phải em - mà lũ cộng hung!

Em chống lại phi nhân gian dối
Những nhân danh chua chát thói đời
Những cai thầu Nhân quyền Nhân bản
Trang bị bằng ma trắc dùi cui!

Em chấp nhận thêm nhiều cay đắng
Cùng bà con quyết đứng thẳng người
Đã thoát khỏi gông cùm ác quỷ
Sao phải về lại lũ tanh hôi?

oOo

Chúng tôi và em cùng mệnh số
Phận Thuyền nhân - chỉ cách thời gian
Kẻ nhanh chân - người sau chậm bước
Mà khác nhau - địa ngục - thiên đàng!

Tôi không biết giúp gì em được
Khi lòng nhân thiên hạ mất dần
Trong chúng tôi mang danh tị nạn
Muối mặt về - ăn bẩn chia phần!

Xin kính cẩn nghiên mình cảm phục
Ở nơi em hùng khí rạng ngời
Là gương sáng kiên cường bất khuất
Là truyền nhân Việt tộc muôn đời!

 

Cảm xúc trường hợp em PHAN THỊ LINH trại tị nạn Hồng Kông.
Báo Kháng Chiến số 138, trang 11.

 

TÔ văn Phước