Tập thơ ‘Làm Sao Biết’
Nhưng Cớ Sao …
2004
Nghe ông nói - tưởng chừng có lý!
Rằng miền Nam - bất tướng vô tài
Kẻ có lòng đếm đầu ngón tay
Nên “quốc phá gia vong” là chắc !
Nghẫm nghĩ lại - rồi đâm thắc mắc
Phải! - miền Nam trước thật “dại khờ”
Nên cuối cùng hậu quả không ngờ
Kẻ thua trận - bất tài - cũng đúng!!
Giá trước đó “đe chừng” dân chúng:
Báo chí sao đủ loại trình làng!?
Do tư nhân tự tiện dọc ngang
Mang phân phối lỗ lời chịu lấy
Kẻ buôn bán mạnh ai người ấy
Chọn lựa hàng phù hợp rao mời
Réo gọi nhau xuôi ngược nơi nơi
Cầu mong được mua may bán đắc!
Dân tùy hỉ rong chơi cùng khắp
Áo quần kia rộng chật mặc tình
Những uống ăn chọn theo ý mình
Miễn sòng phẳng - tiền trao cháo múc
Không ai ép - “nghĩ suy khuôn đúc”
Mà tự do học hỏi thuận lòng
Trọng nghĩa nhân - hiếu thảo cha ông
Cùng đối xử chung quanh lễ phép
Biết ca ngợi lời hay ý đẹp
Theo cảm quan không bị buộc ràng
Không nhân danh độc đoán ngược ngang
Không duy nhất - chỉ mình ưu việt!
Còn trăm thứ - miền Nam thua thiệt
Cũng là vì chẳng biết “nhốt dân”!!?
Duy có điều - vừa mới đặt chân
Khi chiếm được - Sàigòn thất thủ !!
Dương Thu Hương - dạ buồn ủ rũ
Tuổi thanh xuân - bừng tỉnh - bị lừa
Miền Nam kia - “ hế độ khó ưa”
Nhưng Bắc Bộ - ngang hàng thú vật !!!
Bao nhiêu người đã nhìn sự thật
Riêng các ông mắt vẫn mù lòa ?!
Nhờ “bất tài” - thân ông ấm no
Nay “cao đỉnh” - ông “đành bỏ xứ”!!?
Ôi cái miệng a dua quỉ dữ !
Những múa môi đã chẳng còn thời
Muốn chường mặt làm thân con rối
Cũng coi chừng con cháu hổ ngươi!!