Tập thơ ‘Làm Sao Biết’

Nam Quan ơi!…

2002

 

Ôi có phải trong ta chai đá
Mà dửng dưng - đất mất nhà tan
Chúng mới dâng có Ải Nam Quan
Chứ cho đến Cà Mau - cũng kệ!

Ôi có phải ta không còn lệ
Mất niềm tin - chẳng hướng vào đâu
Hay thời gian - liều thuốc nhiệm mầu
Quên mau chóng tháng ngày - dĩ vãng!

Hay thật sự an lòng thỏa mãn
Nên hết rồi vương vấn quê hương
Vì không còn là khách viễn phương
Đã đổi lớp với tuồng dân mới?

Nén hờn căm
hay thật tình hồ hởi
Muốn quay lưng
hay che kín ngậm ngùi
Khi bàn ăn
vẫn còn đũa sóng đôi
Thật không dễ
sớm chiều mất gốc!

Tim nhói dạ đau muốn bật khóc
Khi được tin đất Cao Lạng mất dần
Xưa Cha Ông gìn giữ từng phân
Nay con cháu khơi khơi để mất!

o0o

Nam Quan ơi! gọi thầm trong tiếng nấc
Nguyễn Trãi đưa cha đến ải địa đầu
Mà bây giờ tên còn nữa đâu
Được thay bởi họ Nồng - con rơi bác!

Ôi thật là chua xót
Ta đối gương - bất lực nhìn mình!
Phải chăng vì mãi lặng thinh
Nên chúng tha hồ
Non sông dâng – bán

Ta làm gì
Hởi bạn
đồng tâm?!

 

TÔ văn Phước