Tập thơ ‘Làm Sao Biết’

Mẹ Về Con Vấn Vương...

1992

 

Mười mấy năm xa cách
Nay gặp lại được nhau
Nhìn Mẹ già gầy yếu
Thân thể hằn thương đau

Lặn lội sang thăm con
Mang mứt trái quê hương
Cùng giỏ trầu thân thuộc
Vượt trở lực - vì thương !

Ngồi nghe những đắng cay
Chất oằn lên vai Mẹ
Tội có con vượt biên
Chúng bứng Mẹ mới nghe !

Họp hành là cơ hội
Thóa mạ Mẹ hàng đầu
Công an tăng áp lực
Kinh tế mới - dọn mau !

Bị kêu lên đòi xuống
Tra hỏi việc con đi
Răn đe rồi khuyến dụ
Cũng chẳng được chút gì

Mẹ bình nhiên đối mặt
Trước vồ dập lũ chồn
Mặc gầm gừ hăm dọa
Với chúng nói chi hơn ?!

Sau cùng chúng đành ngơ
Cúp hết mọi tem phiếu
Không mua được thứ gì
Sẽ chết trong cùng thiếu

Mười mấy năm đơn độc
Gánh chịu bao gian truân
Dãi dầu gìn mạng sống
Chống trả lũ bất nhân !

Thời gian dần mòn mỏi
Cứ tưởng sẽ không còn
Có ngày cùng xum họp
Với tất cả cháu con !

Bây chừ nhìn cháu lớn
Bà mắt ướt vì mừng
Ngày đi còn bập bẹ
Mà nay đã trưởng thành

Khuyên cháu hãy gắng công
Học hành cho đỗ đạt
Hầu nuôi thân - giúp đời
Gia đình cũng nở mặt

o0o

Mẹ đến cây xanh tươi
Trong nắng Hạ tuyệt vời
Giờ lá vàng rơi rụng
Mùa Thu bước đến rồi

Chín mươi ngày đoàn tụ
Cũng theo nhau qua thôi
Mẹ trở về quê cũ
Sương lạnh tiếp phủ đời !

Nước mắt không ngừng được
Bà nhắc cháu ghi lòng
Bên kia trời hiu quạnh
Mừng tin cháu thành công

Níu tay giờ tiễn biệt
Quyến luyến ở phi trường
Cố ngăn dòng xúc cảm
Mẹ về con vấn vương !

o0o

Phi cơ rời phi đạo
Con nặng bước trở lui
Đông tây người đôi ngã
Cùng chung nỗi ngậm ngùi

Con sẽ làm như hứa
Không muối mặt ăn nhơ
Bao năm thêm cách biệt
Mẹ không nản lòng chờ !

Ta sẽ rồi đoàn tụ
Nơi đất nước của mình
Trải qua cơn bỉ cực
Tất cả sẽ hồi sinh !!

 

Ghi dấu ngày Mẹ sang thăm

 

TÔ văn Phước