Tập thơ ‘Làm Sao Biết’
Làm Sao “Biết”
Trong Ta…
2001
Có người bảo
Mấy mươi năm xa xứ
Mấy mươi năm
Một thế hệ trưởng thành
Một thời gian - bươn chải vươn mình
Đâu mơ mộng những điều không tưởng
Đời cũng đã thăng trầm vất vưởng
Khi mỏng manh - mành chỉ treo chuông
Đêm từng đêm - nước mắt tràn tuôn
Ngày dài cổ - chờ loa tên gọi
Để khăn gói
như niềm mong đợi!
Tháng năm đầu - hận còn vòi vọi
Rồi thời gian - là thước đo lòng
Hàng triệu người
nếm đủ cuồng phong
Nay thử nhẩm
Đầu tay - mấy ngón!
Không kể loại - trở cờ luồn đón
Cả vạn người - hồ hởi về làng
Để bi bô tô vẽ dọc ngang
Và nhẹ thở
vừa ra trở lại!
Ngại không kể - gặp phường bại hoại
Hạch sách nhiễu phiền
Về chuyện “đầu tiên“
Sau đó
Vấn đề - như đỡ cơn ghiền!
Có người bảo
Chuyện dài tranh đấu
Chỉ như là châu chấu đá xe
Được bao người
lặn lội trở về
Mà chẳng thấy
đâu hình với bóng!
Các vị như Trần Hồng - Lý Tống
Chớ mong gì đánh động lương tâm
Khi người người đã - giảm hờn căm
Chuyện thiên hạ (?!)
Hơi đâu tự vác!
Có người bảo
Sống mà như thác
Là những ai - xóa mất bóng mình
Gầm mặt như một loại ký sinh!
Làm sao “cảm” Tiền Nhân lẫm liệt
Làm sao “biết” trong ta
Hồn Việt
Ngọn lửa thiêng hùng khí Lạc Hồng
Tiếp nối nhau gìn giữ non sông
Nên đồng bọn Nguyễn Thân khó hiểu
Mà Phan Đình Phùng là tiêu biểu!
Muốn lấy vôi vẽ mặt
Cứ tự nhiên - xấu đẹp mặc tình
Chỉ có điều - tốt nhất lặng thinh
Đừng vấy bẩn!