Tập thơ ‘Dấu Vết Kia’

Giải Oan -
Người Nằm Xuống…

1989

Theo Nhật Báo “Buổi Chiều“ (Abendzeitung), ngày 30.8.89.
150 Thuyền Nhân, 149 bị hải tặc thảm sát…
Chỉ còn Một Cô Gái !

 

Một trăm năm mươi người
Dìu nhau tìm sự sống
Vừa thoát thiên đường ảo mộng
Ôm đại dương
chào gió lộng trời xanh
Thấp thỏm ngóng tìm quanh
Đâu đó
bóng hải âu báo hiệu tin lành
Ôi chao!
Không bão tố
mà sao trời vần vũ
Biển lặng êm
mà như sóng ba đào!
Lũ ác nhân tay súng tay dao
Chợt hiện đến
Máu trào
loang biển cả!
Bọn sói lang thỏa thê hể hả
lướt mắt nhìn
xác chẳng nên hình
từng khúc, từng khúc ngác ngơ
chìm theo sóng nước!

Một trăm năm mươi
Chỉ một
Còn sống sót!!

Cô gái
Tuổi mười bảy
Trôi dạt thân gầy
sau nhìn phen cưỡng bức
đọa đày!
Có phải nhờ may?
không trúng nặng dao
như người khác?!

Đây không lần đầu
Chắc cũng chưa lần cuối
Để trang sử Thuyền Nhân buồn tủi
ghi thêm
uổng tử - oan hồn!

Xin hỏi
chạy kiếm ăn suông
hay tìm sự sống?

Nghe đâu đây
đôi lời vọng động
Thời cơ rồi
về xây dựng quê hương
Cộng tuy gian
nhưng dân đáng thương
Và quốc tế
đangtrên đường hòa giải
Hãy quên đi
những tị hiềm nghi ngại
Mau chung tay
Cộng đổi thay nhiều!

Lời rao
buổi chợ chiều!

Trước mấy tháng
bao người ngợi ca Trung quốc
Nhờ Đặng tiểu Bình
“dân chủ canh tân”
thấm thoát mười năm
Thế mà chỉ mấy hôm
đầu tháng Sáu Tám Chín
quãng trường Thiên An Môn
Người chợt ngẩn ngơ
thẩn thờ căm nín!?

Trước nguyền rủa
tìm phương kế trốn
Nay hô hào về giúp nhân dân
Tiếp tay kẻ đã gây khốn đốn
bao gia đình tan nát ly phân!

Mặt trơ trơ - phi trường Vọng Các
Xem thường lời mắng chửi - tìm ăn
Tự cho mình là dân bản xứ
Sao không đeo
-Chẳng phải Thuyền Nhân?

Ai cứ bâng khuâng
khi thêm tin người chết
Lời cứ nhập nhằng
vuốt khen nhau thức giả
Oan hồn nối oan hồn
Vì đâu?
vờ lơ là!

Mỗi lần thêm người chết
Là thêm hận khắc sâu
Mơ cùng cộng chung sống
Có dễ đâu!

Giải oan người nằm xuống
Là diệt lũ vô loài.
Hải tặc
Cộng
và “cơ hội”
có ai tính đường dài?

Miệng hô hào về nước
Mà bám chặt xứ người
Vít vung múa lưỡi
Đượi !a

 
 

TÔ văn Phước