Thơ
Điều … Khốn Nạn Của Tôi!
2003
Hơn mươi năm về trước
Vừa thoát được
Hỏa ngục - vàng sao!
Người vội tìm nhau
Nung lửa quật cường
Quên cả việc áo cơm!
Không một giây ngơi nghỉ
một phút an nhàn
Bàn tính mưu toan
Quay về
Xé cờ máu !!
Tôi
đứng bên lề
cười … nhạo!!
**
Những khuôn mặt trơ tráo
Xúng xính
“Thăm quê hương”
Cái thiên đường
trước kia bỏ trốn
(Gây thêm khốn đốn
người còn trong trại - đợi chờ
ngẩn ngơ
bởi lòng Nhân tắt tị!)
Hạng ôm nguyền rủa chạy đi
Nay vào ra hồ hởi
Nào có nguy chi…
Tôi
gật gù
như đã nghĩ!
**
Người lặn lội
trở về
“bên kia núi..”
Mong phá gông tháo củi
đập búa liềm - cứu quê hương
cho đất Mẹ yêu thương
thoát vuốt nanh quỉ đỏ
Sức không chìu chí cả
Gục ngã - xả thân!
giữa xót xa nức nở
kính cẩn nghiêng mình!
Tôi
lặng thinh
đứng trên “ thiện – ác !?“
**
Mươi năm gần đây
Dẫy đầy
“Khổng Minh Gia Cát !”
Cùng những “cao nhân”
“thức thời – không quá khích (?)”
Kêu gào – hãy vì lợi ích
toàn dân (?)
bỏ qua quá khứ
không khư khư
mà nên chung sức!
Tôi
ậm ừ - chừng mực!
**
Thế kỷ mới
Bạn Trẻ lên đường
lướt tới!
Quá khứ nào
Tương lai ai ?
**
Tôi
bên lề - ái ngại
sợ mình
Hạc gỗ xó đình !!