Truyện Ngắn

Mái Trường Xưa 2

12.2010

 

Cứ mỗi buổi chiều, hay vào hai ngày cuối tuần.

Ngoài những công việc thường nhật như đi làm, đi chợ, nấu ăn, dọn dẹp nhà cửa..vv..vv.. xong, thì ít nhất cũng vài ba giờ tôi lại ngồi trước máy Computer để xem tin tức, trả lời thư bạn bè vànếu có bất chợt từ đâu đến ít nhiều nguồn cảm hứng, thì tôi lại hý hoáy viết vài ba đoạn…văn vẻ cho cuộc sống lẫn cả tinh thần của chính mình trở nên thoải mái và …cho qua ngày tháng.

Hôm nay, cũng như mọi ngày, mở máy ra chợt nhận một điện thư nhờ tòa soạn Hồn Việt chuyển giúp, rồi lại thêm ba điện thư khác đi tìm người quen!

Tất cả bốn người viết điện thư đều đi tìm tôi!

Thì ra từ lớp ba của trường tiểu học Đa Nghĩa lúc đó, mà đến nay đã có hơn 45 năm dài. Tình cờ cùng nhau đọc bài viết về mái trường năm xưa đã liên lạc với nhau đi tìm bạn cũ.

Lòng tôi cũng ôi chao là rộn rã, chen lẫn lộn nào vui, nào buồn. Vui, vì nghe tin tức và nhận biết lại những người bạn xa xưa ấy. Buồn, vì cũng trong số đó đã có người bạn cũ ra đi không hề quay lại, như người bạn hiền hậu dễ mến quanh năm chân đi guốc mộc, dáng dấp như một cô gái hơn là nam nhi: Vũ Mộng Long.

Một vùng trời kỷ niệm thoáng chốc quay về bao quanh bên tôi.

Ngôi trường xưa cũ với cái tên trường tiểu học Đa Nghĩa Đà Lạt, mà bạn tôi kể lại đã không còn, chắc chắn những hàng cây khuynh diệp cứ đứng trơ mình ra đó và còn tôi? Cô học trò be bé năm xưa đang nhắm mắt ôn mình trở lại những kỷ niệm thời ấy, cô đang ngồi trong lớp học bên cạnh bao nhiêu là bè bạn thân thương.

 
 

Thời gian đó!

Sáng sáng đi học, người bạn hay ghé đón tôi cùng đi là Châu Ngọc Dzìn, như đã có đoạn nhắc trong Mái Trường Xưa 1.

Chúng tôi ở rất gần nhau. Từ rạp Ciné Ngọc Hiệp nơi Dzìn ở đi bộ đến tôi chỉ chừng 5 phút, chưa gặp nhau là cả hai đều kêu réo om sòm: mau mau kẻo trễ giờ đi học. Bạn tôi ngoài sách vở còn mang theo một giỏ khoai khi thì khoai mì, khi khoai lang, khi cốm dẹp thơm lừng và dành thời gian ra chơi thì bán cho bạn bè phụ thêm chi phí cho gia đình.

Tôi vẫn nhanh nhẩu rao bán cho hai khách hàng đầu tiên và quen thuộc là mẹ và anh hai của tôi với niềm vui là giỏ khoai mang đến trường sẽ vơi đi chút ít.
Rồi con đường quen thuộc từ sau lưng nhà đi băng qua đường Hai Bà Trưng đối diện ngay trường Nữ Công Gia Chánh, hai đứa đi bên nhau cười nói huyên thuyên. Tuổi thơ an lành hồn nhiên chẳng cần suy nghĩ sâu xa cho mệt óc. Hồn nhiên ư? Chỉ có tôi là được hồn nhiên vào giờ ra chơi, lắm lúc còn ..nhón vài củ khoai lang hay khoai mì xem như công … xách dùm còn bạn tôi thì chưa bao giờ được như thế trong thời gian rỗi rảnh.

Tôi vẫn nhớ hoài trong đầu óc trẻ thơ ấy. Vào năm lớp tư tôi được học với thầy Hồ Sĩ Đính, thầy cao dong dỏng, người huế, có bạn bảo thầy khó, có bạn bảo thầy dễ, thầy hay cầm cây roi mây nhịp nhịp ..chờ khẻ vào tay đám học trò không thuộc bài, nhất là cuốn sổ dò bài xếp theo vần abc ai cũng đoán già non kẻ nào sẽ ..bị gọi tên. Bạn tôi nào là Nguyễn Thị Hoa a, Nguyễn Thị Hoa b, nhớ mãi hai bạn này học rất giỏi, bài rất thuộc nhưng khi thầy gọi đến thì hỡi ôi…bài chạy theo cơn gió ngoài sân trường mất hết.. kẻ thuộc bài hiên ngang ưỡn ngực, kẻ quên không học lúc này hình như đều núp kín sau lưng bạn khác thật hiền lành giống mấy con …mèo con. Bên cạnh những bàn học kế đó tôi còn nhớ được Huỳnh Kim Sơn, Huỳnh Thị Kim Cúc, Nguyễn Thị Huệ ai ai cũng hiền lành nho nhã và giờ ra chơi hình như là tất cả đều giống như anh em ở một nhà.
Quay trở lại con đường đến trường, các bạn chắc hẳn cũng chưa quên?

Độ non già cây số nữa là tới nơi, hai bên là những miếng vườn trồng Artichaud rộng lớn. Lũ bạn thường hay kháo nhau và lên mặt thầy đời: Nơi đây là chốn ở ưa thích của loài rắn lục hay rắn màu xanh như những lá cây, nghe thì nghe vậy cũng lè lưỡi trợn mắt ra vẻ sợ hãi nhưng chân cứ muốn dừng ghé tận mắt vào những bông Artichaud đang nở rộ to chừng bằng nắm tay, có khi gặp rắn thật…con rắn xanh lè như đọt cây quấn tròn quanh thân cây cũng có lúc chỉ là những chiếc lá vì lạnh nên cuốn lại, nhìn vội vội cũng la ầm lên …rắn …rắn ..cả bọn hè nhau chạy lên đường cái vuốt ngực thở dài nhẹ nhõm cho những phút giây ngu khờ rồi cùng nhau cười vang. ..những nụ cười ngây thơ an lành.

Thời gian dần trôi.

Rời thầy Đính, chúng tôi lên lớp ba và được học cùng thầy Lê Hữu Tín. Bấy giờ tôi cũng còn bé nhưng tỏ ra dạn dĩ gấp bội so với đám con gái cùng lớp. Tôi hát không biết có khá hay không nhưng thầy và bạn cứ khen hay, thầy cưng tôi và chìu cô học trò nhỏ này vô cùng. Phần khác tôi học không tệ, lớp này, tôi có thêm bạn là Nguyễn Thị Đào, ba của Đào làm việc bên Hội Việt Mỹ. Khi gặp Đào lần đầu là chúng tôi kết thân ngay. Hai đứa xin ngồi chung một bàn và cùng nhau siêng năng học hành.

Cũng ở lớp này tôi quen thêm Nguyễn Thị Lê, cô bạn người Huế nhỏ nhắn xinh đẹp lắm. Lê ở trong nhóm múa với Đào, còn tôi luôn luôn được thầy xếp trong những lần văn nghệ ở trường là những màn đơn ca.

Năm lớp ba này là năm vui nhất, ngoài việc chúng tôi, có nhiều bạn bè phần khác cả lớp được thầy Tín tập cho đi diễn hành, văn nghệ trình diễn ở rạp Hòa Bình và thi nhau trình diễn với các trường khác ở Hotel Palace.

Tôi vẫn cứ hồn nhiên bên cạnh những bạn bè thân quý ấy không hề biết rằng mình đã lớn dần theo thời gian. Bộ đồng phục, chiếc áo sơ mi màu xanh lơ và chiếc quần màu xanh đậm dành cho mỗi thứ hai đứng chào cờ nơi sân trường đã ngắn tới độ thảm thương, mà tôi vẫn cứ trau chuốt ủi là thẳng nếp để dành vào dịp đầu tuần là …diện vào và ngắn đến nổi thầy Tín nhìn tôi cười chế nhạo: Úi chà! Bộ quần áo này của con xem ra là ...con chó táp cũng không tới.

 

Thời gian cứ vùn vụt trôi qua.

Bây giờ tôi không còn dịp học với các thầy nữa mà là cô giáo Mỵ Đuông, con gái của thầy Hiệu Trưởng và là chị của bạn Bùi Việt Hùng như đã có lần kể đến.
Đã quen với những năm dài được các thầy cưng chiu. Tuổi thơ với những tự hào vu vơ, tự mãn và hãnh diện. Vào lớp nhì tôi bị la mắng tưng bừng, học thua kém bạn BV Hùng nhưng lúc đó tôi không biết hai chữ phục thiện là gì cả, chỉ biết trách cứ cô giáo bênh em mình và chẳng công bình với học trò khác giỏi … như tôi. Cứ mỗi lần giận dỗi như thế là chúng tôi: Đào, Lê, Kim Cúc, Hoa a, Hoa b lại kéo nhau ra sau đồi đứng bên hàng khuynh diệp thẳng tắp đang cười vui trong gió để thì thào thương thương, giận giận, ghét ghét… vu vơ.

Rồi năm chót nơi mái trường tiểu học này tôi đã học với thầy Minh. Họ gì thì tôi đã quên mất. Lớp này các chị lớn lắm đã ra dáng thiếu nữ, nên giờ ra chơi các chị chẳng thèm ra cùng chúng tôi mà ngồi lại trong lớp tỉ tê …chuyện người lớn. Trái ngược với chúng tôi là nghe tiếng kẻng là ào ào ra sân như đàn ong vỡ tổ, rồi hú nhau lên quán bà cai trường mua nào là cóc, ổi, xoài ngâm cam thảo, vài ba chiếc bánh lạt hoặc mấy lát khoai lang dẻo dặn dò nhau chớ đi quá xa coi chừng …ma.

Chiến tranh đã có phần leo thang.

Lâu lâu bọn tôi cũng nghe vài ba tiếng đì đùng xa xa nơi khu Domain Marie hay khu số 4. Nhưng rồi thì niềm lo âu ấy không bao giờ lưu lại quá lâu trong đầu óc ngây thơ của chúng tôi, mà thay nhanh vào đó là những nụ cười hay tiếng cười đùa không giây phút nào chấm dứt.

Trở lại thầy Minh, khi mới vào lớp thầy đã khoe ngay thầy là bạn thân thiết nhất của nhạc sĩ Duy Khánh, thế là cả lớp nhao nhao lên xin cho Minh Trang lên hát một bài…. những tưởng một bài thôi nào ngờ …cứ Ai Ra Xứ Huế, Sầu Cố Đô, Thương Về Miền Trung..vv…vv… các bài hát buồn nẫu ruột của ông nhạc sĩ này cứ bắt tôi phải hát và hát hoài cho đến …khóc! Có lần trống trường vang lên ba tiếng báo giờ tan học, tôi còn đang quẹt nước mắt, ôm sách vở ra về mà lòng ấm ức làm sao, tức tối vì ông thầy xử quá ép với mình?

Vậy mà thời gian cũng đã đi qua nhanh lúc nào không biết.

Bây giờ chúng tôi đang chuẩn bị bài vở sách đèn để lo thi vào đệ thất trường nữ trung học Bùi Thị Xuân cho đám con gái, hay trường nam trung học Trần Hưng Đạo cho đám con trai.

Mùa hè ở đây không có tiếng ve kêu rộn rã, không có màu phượng đỏ của những hàng phượng vỹ giăng giăng, chỉ thấy bao quanh chúng tôi là hai hàng cây khuynh diệp im lìm, đứng trơ trơ như những con người quá là an nhiên tự tại. Tất cả đang dần đổi thay.

Lớp học trò thi đậu vào hai trường trên, lớp thi rớt thì vào trường tư thục, còn lớp khó khăn hơn đành ở nhà phụ cha mẹ bán buôn hay làm những công việc vườn tược lo sinh kế. Những bóng dáng ngây thơ, tiếng cười đùa trong vắt hay những nụ cười vô tư lự tan dần…tan dần và mất hẳn theo thời gian.

Đầu năm 1970 hay 1971, tôi có dịp gặp lại bạn Huỳnh Kim Sơn trong bộ quần áo Không Quân, còn hầu hết những bạn khác hình như là biệt tăm ngoại trừ hai bạn Đào và Dzìn là luôn luôn bên cạnh đến giờ.

 
 

Sau 45 năm dài không gặp và không tin tức, nhờ một bài viết và nhờ những thông tin nhanh nhẹn và quá sức là văn minh của hệ thống điện toán ngày nay tôi đã may mắn tìm lại được những người bạn năm xưa.

Nhìn hình ảnh các bạn gửi, đọc những lời thư đầy ắp chân tình, nghe tiếng nói mà có hơn 45 năm trôi qua của Bùi Việt Hùng, Sau 45 năm dài không gặp và không tin tức, nhờ một bài viết và nhờ những thông tin nhanh nhẹn và quá sức là văn minh của hệ thống điện toán ngày nay tôi đã may mắn tìm lại được những người bạn năm xưa.

Nhìn hình ảnh các bạn gửi, đọc những lời thư đầy ắp chân tình, nghe tiếng nói mà có hơn 45 năm trôi qua của Bùi Việt Hùng, Nguyễn Xuân Phúc, chiếc dĩa CD nhạc tuổi xanh của Tạ Huy Thái gửi, nhắc tôi những bài hát năm xưa đã từng đứng hát ở sân trường năm cũ.

Nếu không nhìn các bạn đứng bên gia đình vợ con, mái tóc đã hai màu, tôi không thể nào hình dung được là chúng ta đã thật …già theo thời gian. Kẻ còn bên nhà, kẻ bên xứ Mỹ, kẻ ở Canada, người cư ngụ nơi xa xôi ở xứ Đức này như là tôi. Tất cả vui mừng lẫn ngậm ngùi kể lại cho nhau nghe những kỷ niệm, những ngày vui xa xưa đó, nhắc đến quý thầy cô như cô Mỵ Đuông, cô Nhâm, cô Yến, thầy Đính , thầy Tín, thầy Minh đã dạy dỗ chúng ta nên người như hôm nay.

Thời gian trôi qua như dòng nước chảy không ngừng nghỉ, rồi đây chúng ta lớp người già nua cũng đi theo chu kỳ thành trụ hoại diệt của thế gian. Có một điều tôi vẫn chắc chắn trong lòng không chỉ mình tôi, mà hầu hết những bạn bè xưa ấy cũng thế, với kỷ niệm đầu đời giống như con dấu ấn đầu tiên sẽ mãi mãi không quên.

Có quên hay không?

Câu trả lời là không bao giờ. Bằng chứng là mái trường xưa đã thôi thúc chúng ta cùng nhau đi tìm kỷ niệm.

Cảm ơn các bạn thật nhiều như Nguyễn Xuân Phúc, Bùi Việt Hùng, Bùi Châu Thiên Hương, Tạ Huy Thái, Đào Thúy Nga, Nguyễn Thị Đào, Nguyễn Công Thành, Vũ Thái Thuận, Châu ngọc Dzìn đã cho tôi thêm nhiều dữ kiện, để Mái Trường Xưa 2 này đầy đủ hơn lên trong ngăn kéo chứa kỷ niệm của thời ấu thơ.

Ngoài sân tuyết vẫn rơi, ra đường lúc này ở đây thật là lạnh lẽo và vắng người vì mùa giáng sinh vừa đi qua và tết tây đang dần đi tới. Trái ngược với cái lạnh này, tôi vẫn ngồi đây lòng ấm áp và vui hơn mọi khi…quên hết mình đang đi vào cái già của tuổi 60... quên hết mình đã là vợ, và mẹ của đám con đã trưởng thành.

Ừ! Phải quên hết đi để những kỷ niệm đẹp bao quanh và nhớ thật nhiều về những ngày thơ ấu.

 

Minh Trang



Munich, Germany
Những ngày cuối năm 2010.
Viết cho những bạn Đa Nghĩa ngày xưa.